Chương 73: Bạn Cùng Phòng Hâm Mộ
"Bán được vài đôi bít tất, một bộ quần áo mùa thu, một chiếc áo lông, tổng cộng được hơn hai trăm tệ."
Lý Minh Bác nói qua, lại đêm một chiếc áo bỏ vào túi đưa cho khách hàng.
Sinh ý quả nhiên thấp xuống rất nhiều.
Đây đều nằm trong dự tính của Lục Dương, nếu quả thật ngày nào cũng bán được hơn một ngàn, Lục Dương cùng Lưu Lỗi cũng sẽ không rút khỏi.
Cùng Lý Minh Bác nói vài câu, hắn và Trần Thu Nguyệt tiếp tục đi dạo.
Từng quầy hàng đều đổi qua bán quần áo mua đông rồi.
Điều này cũng đại biểu cho mùa đông của Lục Thành thật sự đến rồi.
Cũng không biết lúc nào có tuyết rơi.
Đi dạo vài vong ở Tây Môn, hài người đều đã tự ăn cơm, cũng không mua cái gì, đại khái khoản tám giờ, Lục Dương đưa Trần Thu Nguyệt trở lại ký túc xá.
Chủ nhật.
Lục Dương đã sớm dậy từ sớm, hắn không quên hôm nay mình có cuộc hẹn với Quan Nguyệt.
Tùy tiện uống một ly sữa đậu nành, Lục Dương liền lái xe về đại học Hà Đông.
Vừa sáng sớm đường cũng không kẹt xe, dùng không đến nửa canh giờ, Lục Dương đã đi đến địa điểm, hai Đại Học chỉ có cách nhau mười mấy cây số, nếu không phải trên đường còn chờ đèn đỏ, Lục Dương đã sớm có thể đến nơi.
Đến Đại Học Hà Đông.
Lục Dương đem xe dừng ở bên ngoài trương học.
Trước không vội gọi cho Quan Nguyệt, Lục Dương đi phụ cận siêu thị, mua hoa quả cùng sữa bò, sau đó mới đi tới trường học.
Lục Dương đỗ xe ở cửa Nam, nên rất nhanh đã đi tới ký túc xá Quan Nguyệt.
Đi tới dưới lầu, hắn mới gọi điện thoại cho Quan Nguyệt.
Nữ sinh ký túc xá ở lầu một, nhìn thấy bên ngoài có nam sinh chờ đợi, trên tay lại cầm nhiều đồ vật, các nàng còn tưởng hắn truy cầu nữ sinh nào.
"Huynh đệ, theo đuổi nữ sinh không phải như vậy đâu."
Một người mặc trang phục model học sinh đi tới, cười hì hì nhìn vào Lục Dương.
Lục Dương nhìn xem hắn, nam sinh này ăn mặc rất hợp thời trang, tướng mạo cũng miễn cưỡng coi như là đẹp trai, hắn cười nói: "Làm sao ngươi biết ta tới đây để theo đuổi nữ sinh hay sao?"
Nam sinh viên model cười nói: "Cái này còn không phải quá dễ dàng sao, người nhìn bọn hắn đi, cả đám đều tới tay không, điều này chứng tỏ bọn hắn đều có bạn gái, chỉ có mình ngươi ôm nhiều đồ tới vậy."
Hắn nói xong còn chỉ vào mấy nam sinh đằng xa.
Nam sinh model tựa hồ khoe khoang kinh nghiệm phong phú của mình, còn nói thêm: "Ngươi mua đồ như vậy, tặng nàng, nàng sẽ lấy chia ra cho bạn cùng phòng nữa, nữ sinh cũng sẽ không nhớ kỹ đến ngươi, nếu ngươi đưa vòng cổ, bông tai, những thứ gì lấp lánh ấy....Còn nếu như không có tiền thì mua mấy thứ như bao tay, khăn quàng cổ."
Nhìn gia hỏa này chậm rãi nói, Lục Dương không biết nên cười hay không.
Gia hỏa này đúng là có bản lãnh a.
Đợi một lát sau.
Một nữ sinh có dáng vẻ không tệ đi ra, nam sinh model vẫy vẫy tay, hai người liền quàng tay rời đi, trước khi đi, nam sinh model còn nhìn về hướng Lục Dương gật đầu như thể khoe khoang.
Gia hỏa này.....
Lục Dương không biết nói gì cho phải.
Nữ sinh kia cũng không tệ, nhưng so với Quan Nguyệt mà nói, còn kém rất xa, may mắn lần này chạy nhanh, bằng không lát nữa hắn phải 'trang bức' với tên này lại.
Quan Nguyệt cũng không làm Lục Dương đợi lâu.
Rất nhanh liền đi xuống.
Hình như nàng còn cố ý trang điểm một tí, hôm này nàng mặc một chiếc áo khoác thể thao màu vàng, phía dưới mặc quần thể thao Adidas, trên chân mang giày thể thao màu trắng.
Tóc phía sau cột thành đuôi ngựa, lông mi dài nhỏ, trên khuôn mặt trái xoan còn có nét trang điểm nhàn nhạt.
Đúng là tiêu chuẩn tạo hình nữ sinh nhà bên.
Quan Nguyệt vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt bốn phía của nam sinh, đúng là mỹ nữ, bất cứ ở đâu cũng là tiêu điểm của mọi người.
"Anh mua nhiều như vậy làm gì?" Quan Nguyệt nhìn Lục Dương cầm sữa bò cùng hoa quả.
Lục Dương đưa hết cho nàng, nói ra: "Anh đi một chuyến tới đây cũng không thể đi tay không được, người lấy đi, lên chia cho bạn cùng phòng."
"Được."
Quan Nguyệt nhu thuận gật đầu.
Đem đồ ăn cầm lấy.
Lục Dương mua cũng mua rồi, nàng cũng không thể trả lại được.
"Còn có cái này...."
Lục Dương lại từ áo khoác bên trong lấy ra một cái hộp, đây là chiếc điện thoại hắn mua lúc trước, bây giờ mới có cơ hội đưa cho Lục Dương.
"Anh mua một cái smartphone, tặng cho em nghe nhạc cho rõ."
Quan Nguyệt nhìn điện thoại, vừa cảm động vừa đau lòng: "Điện thoại kia em vẫn còn sài tốt, anh mua điện thoại mới làm gì, quá lãng phí rồi."
"Quan Quan lão bà, thời đại thay đổi rồi, điện thoại bàn phím cơ vẫn nên đưa vào bảo tàng thì hơn."
Lục Dương thò tay lên đầu chọc Quan Nguyệt một cái.
Nam sinh xung quanh cũng không la hét, bọn hắn thấy được Lục Dương lấy ra là điện thoại gì, một chiếc iphone gần năm sáu nghìn tệ một cái.
Khó trách hắn lại có thể theo đuổi được muội tử xinh đẹp như vậy.
Bảo Lục Dương ở dưới trờ một lát, Quan Nguyệt cầm lấy đồ ăn cùng điện thoại đi lên.
Vừa tới cửa phòng ngủ.
Chợt nghe Triệu Oánh Oánh kinh ngạc nói: "Quan Quan đồng học, ngươi kiếm được từ đâu nhiều thức ăn vậy."
Hoàng Hà cùng Trương Yến nhìn lại.
Quan Nguyệt ngượng ngùng nói: "Là Lục Dương mang đến, nói chia cho mọi người cùng ăn."
Nói xong, nàng đem hoa quả cùng sữa bò để qua một bên.
"Chiếc điện thoại mới này cũng là do vị kia nhà ngươi mua cho hay sao?" Triệu Oánh Oánh chứng kiến Quan Nguyệt đặt điện thoại trên bàn.
"Đúng vậy a."
Quan Nguyệt biểu lộ vẻ mặt hạnh phúc.
Triệu Oánh Oánh cầm lấy điện thoại, nhìn nhìn, hâm mộ nói: "Quan Quan, bạn trai ngươi đối xử với ngươi thật tốt, ta mới xem qua tin tức, đây là sản phẩm mới của Apple, có giá gần sau nghìn tệ."
Hoàng Hà cũng tiếp lời.
"Mắc như vậy sao, xem ra bạn trai Quan Quan thật sự có tiền."
Một bên khác Trương Yến cũng thể hiện nét mặt hâm mộ, trong phòng chỉ có nàng cùng Quan Nguyệt là có bạn trai, nhưng nàng rõ ràng, bạn trai mình khẳng định không có khả năng mua cho nàng một chiếc điện thoại.
Huống chi còn là điện thoại mắc tiền như vậy.
Dươi sự giật dây của bạn cùng phòng, Quan Nguyệt mở hộp điện thoại, lộ ra bên trong một chiếc iphone màu trắng, khéo léo đẹp đẽ, ở thời đại này, tuyệt đối là chiếc điện thoại đỉnh phong.
Thay đổi sim, Quan Nguyệt đem chiếc điện thoại cũ cất đi.
Triệu Oánh Oánh nhắc nhở mọi người thu thập đồ đạc xong, lại hỏi Trương Yến: "Bạn trai ngươi tới chưa?"
Trương Yến ngượng ngùng, nói :" Hắn vừa mới đi ra ngoài, có lẽ năm sáu phút nữa mới trở lại."
"Chúng ta xuống dưới đợi đi."
Rất nhanh.
Bốn nư sinh trang điểm xinh đẹp đi xuống lầu.
Thời điểm khai giảng, Lục Dương cũng đã gặp các nàng một lần, nói chuyện cũng rất tự nhiên.
"Lục Dương, chờ một lát, bạn trai Trương Yến sắp tới rồi." Triệu Oánh Oánh còn giải thích thêm: "Hôm nay hành trình chúng ta sẽ tới công viên rừng rậm cắm trại, sau đó xế chiều thì đi KTV hát."
"Ta không có ý kiến, các ngươi cứ sắp xếp đi." Lục Dương giang tay ra.
Hôm nay hắn tới chủ yếu là vì Quan Nguyệt, về phần làm gì, hắn cũng không có bất kỳ yêu cầu nào.
Triệu Oánh Oánh thở ra một hơi.
Nàng còn lo lắng Lục Dương lại có ý kiến đối với sắp xếp của mình.
Mười phút sau.
Trương Yến gọi điện thúc dục bạn trai lần nữa, bạn trai của nàng rút cuộc đã tới.
Một nam sinh vội vàng chạy tới, xin lỗi nói ra: "Xin lỗi, vừa rồi ta đợi xe buýt của trường hơi lâu."
Lục Dương cười cười không nói.
Mấy phút vừa rồi, hắn còn thấy hai chiếc xe buýt trở về đấy, rõ ràng lấy cớ mà cũng không chịu tìm hiểu gì cả.
Bất quá, ngoài trừ Lục Dương biết, những người khác cũng không có phát hiện.