Chương 76: Tính Tình Thiếu Niên
"Ta tắt rồi mà."
Trương Yến lại cầm ipad chọn nhạc lên, nhìn vài lần, mới xác định mình đã tắt đi rồi.
Nhưng vì sao?
Ánh mắt của mấy nữ sinh nhìn Lục Dương thay đổi.
Đây có thể là đẳng cấp của sinh viên sao? Họ cũng biết nhiều sinh viên lâu lâu lại luyện tập một ít kỹ xỏa ca hát, cũng như Trương Yến hay hát karaoke, so với người bình thường thì hát êm tai hơn một chút mà thôi.
Những Lục Dương hoàn toàn ở đẳng cấp khác biệt.
Cách phát âm của hắn, tuyệt đối sẽ không tìm được bất luận phương diện gì để chê trách, kiến thức về âm nhạc còn hơn xa các sinh viên khác, tuy về sau Lục Dương lên hơi hơi chậm nhưng đó cũng chỉ là khuyết điểm nhỏ nhặt.
Quan Nguyệt càng kinh ngạc nhìn xem Lục Dương.
Không nghĩ tới Lục Dương lại hát dễ nghe đến như vậy.
"Nhìn cái gì, tới phiên rồi kìa."
Lục Dương nhỏ giọng nhắc nhở Quan Nguyệt.
Lạc nhịp hai giây sau, Quan Nguyệt mới bắt kịp lời, mỗi một câu từ đều nhịp điệu nhanh nhẹn như muốn kết thúc đoạn hát của mình.
Lại đến phần Lục Dương hát tiếp.
Vẫn như trước giọng hát nhau giống.
Cái đó gọi là gì? Chân nhân bất lộ tướng! Mấy ánh mắt của nữ sinh nhìn Lục Dương đều không giống nhau, Vương Khánh Huy cũng không thể không thừa nhận, Lục Dương quả thật không hề đơn giản.
Hắn phục vụ ở trong quán bar lâu rồi, nghe nhiều ca sĩ hát cũng không thua kém Lục Dương, nhưng họ đều là ca sĩ đã tốt nghiệp ra trường, còn có người sắp debut làm thần tượng, điều này nói rõ trình độ của Lục Dương không hề thua kém gì ca sĩ, khẳng định đã từng học qua lớp huấn luyện chuyên nghiệp.
Trong lòng Vương Khánh Huy chắc chắn Lục Dương sinh ra trong gia đình giàu có, được gia đình đầu tư mọi mặt để sau này có thể thừa kế tài sản, cái đùi này, nhất định Vương Khánh Huy hắn phải ôm chặt lấy.
Quan Nguyệt từ trong kinh ngạc tỉnh lại, nàng bắt đầu tập trung vào hát, thanh âm trong trẻo dễ nghe, làm bài hát càng hoàn mỹ.
Bài hát chấm dứt.
Tiếng vỗ tay đùng đùng vang lên không ngừng.
Triệu Oánh Oánh đỏ mặt nói ra: "Lục Dương, Quan Nguyệt, không nghĩ tới hai người đều hát hay như vậy."
Hoàng Hà cũng hâm mộ nói ra: "Hai người thật lợi hại, lúc đầu bắt đầu ta còn tưởng rằng ca sĩ hát đấy."
Trương Yến buồn rầu, nàng vốn cho mình lợi hại nhất ở đây, không nghĩ tới Lục Dương cùng Quan Nguyệt vừa lên sân, nàng liền nhận ra đẳng cấp khác biệt.
"Lục ca, ngươi hát hay quá, về sau có thể đi làm thần tượng được rồi." Vương Khánh Huy lấy lòng nói.
Lục Dương đem mic trả lại cho Triệu Oánh Oánh, khoát tay khiêm tốn nói ra: "Không được đâu, ta chỉ là ca sĩ nghiệp dư thôi, không thể so sánh với ca sĩ chuyên nghiệp được, hơn nữa, ta cũng không đủ đẹp trai để làm idol."
"Lục ca quá khiêm tốn rồi, khuôn mặt của ngươi chỉ cần trang điểm nhẹ một tí, khẳng định liền trở thành soái ca vạn người mê." Vương Khánh Minh hóa thân thành 'liếm chó'
Không thể không nói.
Gia hỏa này có chút môn đạo a.
Nếu thật sự ở đây có một phú nhị đại thì chắc chắn sẽ bị gia hỏa này lừa rồi.
Kế tiếp.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của các nữ sinh, Lục Dương đành phải hát thêm một bài nữa, kết thúc buổi sinh nhật hôm nay.
Đem mấy nữ sinh đưa về ký túc xá, chỉ còn hai người Lục Dương cùng Quan Nguyệt tiếp tục đi dạo.
Trong sân trường.
Gió mát phất phơ.
Quan Nguyệt ôm cánh tay Lục Dương, y như một con chim nhỏ nép vào người mẹ., nói: "Lão công, sao ngươi hát hay như vậy, trước đây cũng chưa từng nghe ngươi hát nha."
Lục Dương cũng đã sớm nghĩ ra lí do thoái thác, cười nói: "Có lần nào em nghe anh hát đâu."
Nghĩ đến hiện tại Lục Dương không hút thuốc, cũng không chơi game, Quan Nguyệt nhận ra Lục Dương đã thay đổi rất lớn, trong nội tâm nàng âm thầm cao hứng, cảm thấy Lục Dương vì mình mà thay đổi tật xấu.
Đi dạo vài vòng quanh sân trường.
Hai người đi vào căn tin ăn cơm tối.
Lục Dương vẫn như cũ kêu một phần cơm sườn, chỉ có sáu tệ một phần cơm, bắt đầu ăn ngon lành.
Không thể không thừa nhận, căn tin của Đại Học Hà Đông nấu cơm rất ngon, giá cả lại rẻ, nhìn lại căn tin chỗ Lục Dương, Lục Dương chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Ăn cơm xong, Lục Dương lại giật dây Quan Nguyệt đi vào khu rừng nhỏ, thời điểm đi ra, cặp môi đỏ mọng của Quan Nguyệt hơi sưng lên, trên mặt cùng hiện nét ửng đỏ.
"Hay là ta hôm nay ở lại đây đi, dù sao cũng có xe, sáng mai dậy sớm đi về cũng được." Lục Dương có chút ngứa tâm.
Quan Nguyệt sao lại không biết trong đầu Lục Dương suy nghĩ gì, nàng cự tuyệt nói: "Không được, mẹ của ta nói, trước khi kết hôn không được làm chuyện ấy."
"Ta chỉ ôm ngủ thôi, hứa không làm gì..." Lục Dương tiếp tục nói.
"Không được."
Quan Nguyệt tuy ngờ một chút, nhưng nàng không ngốc.
Hứa thật dễ nghe.
Đên lúc đó thì lại quên lời hứa.
"Được rồi, ngươi về phòng đi, bai bai." Lục Dương không có cưỡng cầu.
Đưa mắt nhìn Lục Dương rời khỏi, Quan Nguyệt đi vào ký túc xá.
Trên xe.
Lục Dương dùng đồ lạnh mới bĩnh tĩnh lại được, nhấn vào GPS, đem điểm đến chuyển từ KTV về Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông.
Xúc động rồi.
Thiếu chút nữa hắn manh động ở trong khu rừng nhỏ.
Sống lại một đời, Lục Dương cũng không phải có tâm tính thiếu niên, mà do thân thể này vẫn còn trẻ tuổi, vừa rồi còn bị Quan Nguyệt hấp dẫn, khó tránh khỏi có chút xao động.
May mắn thay, lúc đó hắn kịp tụng kinh.
Mẹ kiếp.
Nên mua một căn phòng rồi.
Lục Dương đã quyết định, cửa hàng cái gì, gác mọi việc sang một bên, hắn phải lấy tiền mua một căn phòng trước, rồi đem con hồ ly trong trường học kia luyện hóa mới được.
....
"Lục ca, mua xe cũng không nói một tiếng, mua lúc nào, cho ta mượn xe của ngươi vui đùa một chút?" Trở lại ký túc xá, Đinh Siêu liền cười hề hề chạy tới, cầm lấy chìa khóa xe nhìn xem.
Lục Dương liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi có bằng lái xe sao?"
"Không có!"
Đinh Siêu lắc đầu.
"Thế thì vui đùa cái rắm."
Lục Dương không để ý tới hắn.
Lưu Lỗi cùng vừa chơi xong một trận bóng rổ, trên người vẫn còn đổ mồ hôi, chạy đến phòng tắm để tắm rửa, Lý Minh Bác thì đã tới Tây Môn để bán hàng, buổi tối thì ngủ ở nhà kho.
Rạng sáng ngày thứ hai.
Chuông điện thoại vang lên.
"Ai đó."
Cầm lấy điện thoại, Lục Dương có chút tức giận rời giường.
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Lữ Tiểu Vũ: "Lục Dương, ngươi không xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn chưa chịu dậy đi."
Nghe được giọng nói của cánh tay đắc lực, Lục Dương ngồi dậy, vuốt mặt làm cho mình tỉnh táo lại.
"Tổng giám đốc Lữ, có chuyện gì, ngài cứ nói đi."
Mấy ngay này toàn để Lữ Tiểu Vũ chăm lo công ty, Lục Dương có chút xấu hổ.
Lữ Tiểu Vũ rất khó chịu nói ra: "Lục Dương, ngươi còn cần công ty này nữa không hã, hôm nay có mấy người đến phỏng vấn, ngươi tranh thủ thời gian qua đây, nhanh lên."
"Được được, đợi tí."
Lục Dương ngượng ngùng cười cười, sau khi rửa mặt, hắn mua ít sữa đậu nành cùng bánh bao đi tới công ty.
----
Vườn khởi nghiệp- Tòa nhà A- Lầu 7.
Văn phòng vẫn đơn điệu như trước, ngoài trừ mấy bộ bàn ghế cùng mấy chiếc máy tính được chuẩn bị, hai bên cửa sổ cũng đặt nhiều cây xanh, giúp căn phòng thêm tràn đầy sức sống.
Tại hoàn cảnh này làm việc, đầu óc sẽ được thư giãn, sẽ không cảm thấy áp lực nặng nề.
"Không tệ, không tệ..."
Lục Dương phủi tay, nói ra :"Bạn học Tiểu Vũ, vất vả quá rồi."
Lữ Tiểu Vũ trợn mắt nhìn Lục Dương, đặt tài liệu xuống bàn, nói ra:" Ngươi quả thật làm bù nhìn được rồi đó."
"Đây không phải cố ý bồi dưỡng ngươi sao?" Lục Dương chẳng biết xấu hổ giải thích, lại đem bánh bao cùng sữa đậu nành đưa tới, nói ra: "Ngươi xem, ta còn cố ý mua cho người nè."
"Ta ăn sáng rồi."
Lữ Tiểu Vũ không để ý tới, sắp xếp lại tại liệu đẩy tới trước mặt Lục Dương.
"Hay là uống một chút sữa đầu nành, vẫn còn nóng lắm đó." Lục Dương lại hỏi.
"Không được, ta có thói quen uống cà phê." Lữ Tiểu Vũ mặc kệ Lục Dương lảm nhảm.
"Hồ sơ phỏng vấn hôm nay, ngươi xem qua một chút đi..."
Nói xong, nàng chạy qua một bên máy đun nước, pha một ly cà phê.