Chương 80: Nhận Lương
Cuối cùng Lục Dương cũng không nghe được Từ Thi hát bài 'Chinh phục'
Chủ yếu nàng không thích thể loại đấy.
Thể loại nhạc ưu thích của Từ Thi là bài hát có giai điệu nhẹ nhàng, còn bài kia âm điệu rất cao, nàng căn bẳn không thể hát được.
Một giờ sau, Lục Dương đưa Từ Thi trở lại ký túc xá.
Ngày hôm sau, hắn lái xe đến cửa hàng ở thị trấn đại học.
Hôm nay là ngày phát tiền lương rồi.
Cửa hàng sau lưng cao đặng kỹ thuật buôn bán vô cùng ổn định, mỗi ngày đều có thu nhập hơn ba nghìn, thu nhập hàng tuần đều nhờ Ngô Bá đi tới ngân hàng chuyển cho hắn.
Tấm thẻ này, đã có bảy tám vạn rồi.
Lục Dương tính đại khái, từ ngày khai trương trở đi đến bây giờ, thu nhập được khoản mười hai vạn, khấu trừ tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, tiền nhập hàng, tiền lương của nhân viên, đại khái lợi nhuận được một nửa.
Khoản thu nhập này cũng rất tốt.
"Lục ca, ngươi mua xe rồi à."
Ngô Bá nhìn chiếc Audi ven đường, hâm mộ nói ra.
"Xe không đắt lắm đâu, ngươi nỗ lực làm một hai năm, có thể mua được một chiếc." Lục Dương cười cười, về sau việc mua xe trở nên đơn giản hơn rất nhiều, giá lại rẻ, chỉ có giá nhà là tăng lên.
Ngô Bá làm ở cửa hàng Lục Dương, một tháng có thể kiếm được sau bảy nghìn, tiền sinh hoạt ở trường học cũng không cao, tích góp một năm là có thể mua được một chiếc bình thường.
Ngô Bà nghe Lục Dương nói vậy, hưng phấn hẳn lên, nói : "Cha mẹ ta làm mệt mỏi cả đời cũng không mua được một chiếc xe, nếu ta lái xe trở về, họ còn nói ta không có tiền đồ nữa không."
Ở trong đầu YY một lúc, Ngô Bá mới tỉnh lại, hỏi: "Lục ca, hôm nay ngươi tới cửa hàng có việc gì sao?"
Lục Dương tới đây không phải khoe khoang việc mình mới mua xe cho hắn rồi, hắn có cảm giác mình bây giờ không còn hiểu Lục Dương nghĩ gì nữa.
Lục Dương vỗ vỗ bao da trên tay, nói ra: "Hôm nay tới phát tiền lương."
"Hôm nay mới mùng 1, có phải hơi sớm hay không?"
Ngô Bá hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, hôm nay mới mùng 1 tháng 12, ở chỗ khác thường ngày 15 mới phát lương.
Lục Dương lắc đầu: "Cửa hàng chúng ta về sau sẽ phát lương vào mùng 1."
Đi vào cửa hàng.
Diệu Hồng đang tư vấn quần áo cho khách hàng, nhìn thấy Lục Dương đi vào, nàng khẽ cười một tiếng, coi như chào hỏi.
Lục Dương cũng gật đầu đáp lại.
Đợi đến lúc khách hàng rời đi, Lục Dương mới kêu nàng đến đây: "Diệu Hồng, lại đây."
"Có chuyện gì vậy ông chủ"
Diệu Hồng đi tới, nàng có chút khẩn trương, không biết mình phạm phải lỗi lầm gì.
"Đến lãnh lương."
Lục Dương từ trong bóp da lấy một xấp tiền, nói ra: "3500 tệ, ngươi đếm lại đi."
Diệu Hồng tiền lương chỉ có ba nghìn, bất quá thời điểm khai trương cửa hàng là cuối tháng mười, nên Lục Dương đều tính tiền lương tháng 10 tháng 11 vào đây.
"Cảm ơn ông chủ."
Diệu Hồng cao hứng nhận tiền.
Suy nghĩ của nàng cùng Ngô Bá đều giống nhau, đều cho rằng đến ngày 15 mới có thể lãnh lương.
Ý tưởng của Lục Dương lại không giống bọn họ.
Đây cũng không phải công ty lớn, chỉ là một cửa hàng nhỏ thôi, cũng không phải giữ tiền lương của họ làm gì, dù sao cũng đều phải trả lương, đưa sớm mấy ngày có thể giúp nhân viên càng thêm trung thành, tại sao mà không làm?
Diệu Hông nhận được tiền, đi qua một đếm lại.
Lục Dương sớm đếm qua mấy lần, nên không sợ nhầm lẫn.
"Ông chủ yên tâm, tháng này ta nhất định nỗ lực hơn nữa."
Đem tiền cất vào túi, Diệu Hồng khó giấu nổi nụ cười, đối với nàng mà nói, sinh viên năm hai mà thu nhập như vậy cũng không có nhiều đâu.
"Ừ, ngươi tiếp tục làm đi."
Lục Dương gật đầu, sau đó lại tiếp tục tính tiền lương cho Ngô Bá. Hắn bật máy tính lên, thông kê thu nhập cửa hàng, lại trừ đi các loại tiền khác như nhập hàng, điện, nước,.... sau đó mới ra lợi nhuận.
Lục Dương chiếu cố Ngô Bá là bạn chơi từ nhỏ, cho hắn 5% lợi nhuận cửa hàng, lại tính thêm tiền lương của Ngô Bá thì hắn được hơn sau nghìn ba trăm tệ.
Lục Dương trực tiếp làm tròn thành sáu nghìn tư.
Đưa sáu mươi bốn tờ 100 tệ, Ngô Bá nhận lấy, không biết nói gì cho phải.
"Lục Dương, cảm ơn ngươi."
"Sao lại khách khí như vậy, nếu không phải dựa vào ngươi quản lý, cái tiệm này đã sớm đóng cửa rồi." Lục Dương cho hắn một quyền.
Giữa trưa, Lục Dương mua mấy phần cơm, cùng mọi người ăn trưa trong cửa hàng.
Sau khi ăn xong, Lục Dương liền lái xe rời khỏi.
Ngô Bá cũng đến ngân hàng phụ cận.
Trước kiểm tra số dư xong tài khoản, sau đó lại nhờ nhân viên gửi vao tài khoản cha mẹ mình năm nghìn tệ, còn bản thân chỉ giữ lại một nghìn tệ sinh hoạt.
Hắn lại gửi cho mẹ mình một tin nhắn, nói là mình vừa mới chuyển tiền.
Không bao lâu.
Điện thoại vang lên.
Ngô Bá lấy chiếc điện thoại ra, trong mắt mang theo nét vui vẻ: "Mẹ."
"Bá tử, con từ đâu lấy được nhiều tiền như vậy."
Thành âm từ trong điện thoại truyền ra có chút lo lắng.
Ngô Ba xoa xoa mũi, cố kìm cảm giác xúc động, nói ra: "Mẹ, mẹ không cần phải lo, từ nay có đã kiếm được tiền rồi..."
"Con không phải ở trên đi học à? Sao lại kiếm được nhiều tiền như vậy, Bá tử, đừng có làm chuyện gì xấu ."Mẹ Ngô Bá nghi ngờ, lo lắng hỏi con mình.
Ngô Bá đành phải kể lại sự tình Lục Dương tìm mình mở cửa hàng cho mẹ.
Nghe xong những thứ này, Vương Á mới yên lòng, có chút kinh ngạc nói: "Mẹ đã sớm đoán tiểu tử Lục Dương không phải người bình thường, không nghĩ tới mới lên đại học hắn đã trưởng thành như vậy."
"Đúng vậy, may mắn có Lục Dương, nên con không cần phải xin tiền cha mẹ nữa rồi, về sau cha mẹ không cần gửi tiền cho con, cuối tháng con sẽ gửi về cho gia đình, cha mẹ mua ít thịt, ăn tẩm bổ."
Ngô Bá đã hiểu vì sao, Lục Dương lần trước về nhà lại mua dây chuyền tặng mẹ rồi.
"Không cần đâu, tiền đó cha mẹ sẽ tiếp kiệm cho con lấy vợ." Vượng Á cười nói, biến hóa của nhi tử nhà mình, làm nàng vui vẻ không thôi, đúng là quyết định khi xưa cho hắn chơi cùng Lục Dương quả nhiên không sai.
Ngô Bá đi theo Lục Dương đã trưởng thành lên không ít rồi.
"Nhưng mà nếu con không có thời gian học tập, mẹ có thể lên thay con quản lý..." Vương Á có chút lo lắng nói.
Ngô Bá cười khổ một tiếng: "Mẹ, con học cao đẳng không phải đại học, chỉ cần đi thi là cũng được nhận bằng rồi, với lại, quản lý ở cửa hàng, sẽ giúp con có nhiều kinh nghiệm hơn là đi học."
"Với lại con cũng nói với thầy hướng dẫn rồi, trường học cũng sẽ không quản mấy thứ này, chỉ cần có thể đi thi, là có thể đúng hạn tốt nghiệp."
"Vậy là tốt rồi..."
Nghe được con mình giải thích, Vương Á mới yên lòng.
Lại dặn dò vài câu, chăm chỉ làm việc, không được lười biếng, Vương Á mới cúp điện thoại.
---
Huyện Thanh Sơn.
Cúp điện thoại xong, Vương Á lại gọi cho phụ thân Ngô Bá một cuộc điện thoại, nói cho hắn biết chuyện này, thuận tiền còn chê trách chồng mình làm bao năm còn không bằng nhi tử.
Chạng vạng.
Vương Á từ trong tủ lạnh lấy ra hai hộp trà, đi ra khỏi nhà, tới nhà Lục Dương.