Chương 92: Biết Trước
"Thứ hai, phần lớn tác phẩm của Quan Hán Khánh lấy đời sống của dân chúng làm cơ sở, dùng dân chúng bình thường để đưa lập trường, vấn đề nghiêm trọng của xã hỗi."
"Thứ ba, ông giỏi về bố trí tình tiết, kết cấu, biết kích thích các mâu thuẫn xung đột, khiến cho tác phẩm càng thêm sính động."
"Thứ tư, tác phẩm của ông có đầy đủ loại nhân vật, từ tiểu thư khuê các đến nữ tử phong trần, anh hùng dũng sĩ đến tiểu dân ven đường, từng nhân vật đều được phác họa rõ nét, biết bênh vực lẽ phải, có phẩm chất tốt đẹp, vạch trần âm mưu xã hội, và muốn thái bình thịnh thế."
Lục Dương nói xong.
Bốn phía giảng đường vang lên tiếng vỗ tay.
Những sinh viên ở đây đều đã từng học qua lịch sử hí kịch, không thể phủ nhận, câu hỏi này Lục Dương trả lời vô cùng tốt.
Sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt, Y Sung nhẹ gật đầu, tán thành nói :"Giải thích tốt lắm, cậu tên là gì?"
"Thưa thầy, em là Lục Dương."
Lục Dương trung thực trả lời.
Đối với giáo sư dẫn hắn vào nghề, Lục Dương vẫn hết sức kính trọng.
"Bạn học Lục Dương, ngồi xuống đi."
Y Sung quơ quơ quyển sách trên tay, biểu hiện sắc mặt bất động, nhưng thực tế ông đã nhớ kỹ cái tên này rồi, sau khi Lục Dương ngồi xuống, hắn mới tiếp tục lên tiếng: "Vừa rồi bạn học Lục Dương trả lời không tồi, các em có thể viết những thứ này lại, bây giờ chúng ta sẽ đi qua bài mới..."
Một tiết học này, Lục Dương nghe vô cùng cẩn thận.
Đối với những kiến thức này, Lục Dương vẫn còn thiếu thốn rất nhiều.
Kiếp trước Lục Dương cũng nhận thấy thiếu sót của mình, nên đã nhờ Y Sung dạy mình nửa năm, nửa năm đấy đã giúp Lục Dương hiểu biết thêm rât nhiều thứ về văn học.
Năm mươi phút sau, tiết học kết thúc.
Sau khi tan học.
Sinh viên trong phòng nhanh chóng rời đi, Lục Dương cũng không vội vàng đi theo, đợi đến lúc sinh viên trong phòng đã rời đi gần hết, hắn mới đi lên bục giảng, nhìn Y Sung đang thu dọn đồ đạc.
"Bạn học, thầy trước kia chưa từng nhìn thấy em, em không phải sinh viên khoa hí kịch văn học phải không." Ngẩng đầu nhìn Lục Dương đi tới, Y Sung lộ ra khuôn mặt tươi cười, lời nói như cho người ta tắm gió xuân.
"Y Lão sư, em cùng không phải sinh viên khoa hí kịch, thậm chí không phải sinh viên ở đây." Lục Dương cũng không có giấu giếm.
Trong ánh mắt Y Sung lộ ra nét kinh ngạc, hắn còn tưởng Lục Dương là sinh viên khoa khác chạy đến nghe giảng, nhưng không phải sinh viên trường này, thì chạy tới đây làm gì?
Nhìn biểu lộ kinh ngạc của Y Sung, Lục Dương nói ra: "Em mặc dù không phải xuất thân từ hí kịch chuyên nghiệp, nhưng đối với hí kịch vẫn có một ít lý giải, lần này tới đây nghe giảng, cũng chỉ muốn nhìn thầy một chút."
"Nhìn thầy?"
Y Sung tỏ ra kinh ngạc, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
"Đúng vậy, em ở trên mạng đã thấy bài giảng của thầy, video của thầy giúp em rất lớn, nên lần này tới Thượng Hải, em liền tới đây để nghe thầy giảng một tiết cho kĩ."
Lục Dương nói ra lý do lúc nãy ở trên taxi nghĩ ra.
Thân là một giảng viên hí kịch.
Những bài giảng của Y Sung được đăng lên mạng là chuyện bình thường, huống chi khóa học của hắn còn là công khai, thậm chí khoa điện ảnh cùng công ty truyền hình còn mời hắn tới giảng dạy.
Lý do này không thể chê vào đâu được.
Vốn cho rằng Lục Dương tới đây để đũa giỡn, không ngờ hắn lại là người hâm mộ của mình, Y Sung cười nói "Đi, chúng ta đi lên văn phòng của thầy, thầy rất có hứng thú với em."
Lục Dương theo Y Sung đi đến văn phòng, trong phòng đã không còn ai, Y Sung nhiệt tình mời Lục Dương ngồi xuống.
"Tiểu Lục, em là người ở đâu?"
"Nhà em tại Hà Đông, bây giờ đang là sinh viên năm nhất tại Lục Thành."
Lục Dương hồi đáp.
"Sinh viên năm nhất bây giờ không phải đang đi học sao? Làm sao em lại tới Thưởng Hải rồi, còn chạy tới đây thăm lão già nãy nữa."
Lục Dương liền kể vệ chuyện mình tới đây ký hợp đồng cho Y Sung nghe.
Nghe được Lục Dương nói xong, Y Sung tấm tắc kêu kỳ lạ.
Ngon tay ông đặt trên mặt bàn gõ vài cái, nhịn không được nói ra: "Không thể tin được, em còn trẻ như vậy, mà đã có tài năng như thế rồi, còn mở một công ty nữa chứ."
..
Lục Dương khiêm tốn nói: "Chỉ là tiểu tả tiểu nháo, không phải là việc gì lớn."
"không thể nói như vậy." Y Sung lắc đầu. "Thầy thấy đây là ý tưởng không tệ, những năm qua thầy thấy rất nhiều sinh viên rồi, nhưng vẫn chưa thấy ai có ý tưởng như em, em nhập học nhầm trường rồi, em nến đên hí kịch mới đúng."
"Em rât muốn vào, nhưng điểm số không cho phép."
Lục Dương trêu nghẹo nói.
Cũng phải hắn không đủ điểm để vào, tuy rằng hí kịch rất nổi danh, nhưng nếu khảo thi, thành tích của Lục Dương cũng vừa đủ để đi vào.
Nhưng hí kịch dù sao cũng chỉ là hí kịch.
Hắn mà học hí kịch thì có lỗi với trọng sinh rồi.
Không bàn luận về chuyện này nữa, Y Sung chỉ điểm nói: "Ý nghĩ của em không tệ, trong nước ngành sản xuất manga vẫn còn rất lạc hậu, không có công ty nào nổi danh, đây là một mảnh đất hoang, nếu làm cho tốt, em có thể một mạch bay lên."
"Tuy nhiên, nếu muốn làm tốt công việc này, tri thức về biên kịch cũng không thể thiếu, cho dù làm lão bản, cũng phải có mắt nhìn mới được, bằng không bị người ở dưới lừa cũng không biết."
Lục Dương nhẹ gật đầu, thuận theo hắn mà nói: "Em còn tự học biên kịch một mình."
Y Sung cũng chẳng suy nghĩ gì, nhàn nhạt nói ra: "Em ở trên lớp học trả lời rất tốt, thầy muốn đều cử cho em vài cuốn sách, sau khi đọc xong, có lẽ em sẽ thu hoặc được rất nhiều thứ trong đó."
"Tạ ơn lão sư."
Lục Dương thật tâm cảm ơn Y Sung, dù trong biên chế biên kịch, lão sư là một danh xưng, nhưng Lục Dương thật tâm coi Y Sung là lão sư của mình.
Y Sung từ bàn làm việc bên cạch, lấy ra một tờ giấy trắng, cầm bút máy lên viết liên tiếp vài tên cuốn sách.
Có sách nước ngoài, có trong nước, có cổ đại, cũng có hiện đại.
Những cuốn sách này, đại bộ phận Lục Dương đã đọc qua, kiếp trước, Y Sung cũng đề cử những cuốn sách này cho hắn.
Ghi xong, Y Sung đem tờ giấy đưa cho Lục Dương.
Lục Dương nhìn nhìn, đem tờ giấy gấp lại, cẩn thận cất kỹ.
Y Sung còn nói thêm: "Thầy còn có một số câu hỏi em, nếu câu trả lời của em có thể khiến thầy thỏa mãn, thầy có thể truyền cho em một số tri thức của thầy mà trên sách vở không có."
Trong lòng Lục Dương liền vui vẻ, liền vội vàng gật đầu.
Tri thức mà trên sách vở không có, đấy không phải tâm đắc cả đời làm biên kịch của Y Sung sao?
Lục Dương biết rõ trình độ của Y Sung, có thể làm giảng viên ở đây thì trình độ không thể bàn cãi, hơn nữa, ông lên được đây cũng không nhờ ai giúp đỡ, mà nhờ bằng thực lực leo lên.
Dù là ở hiện tại, Y Sung cũng là một biên kịch thành danh, làm thầy của mình dư sức.
Y Sung đã từng dạy hắn rất nhiều ở kiếp trước, nhưng lúc kia hắn đã lớn tuổi, ngộ tính kém đi rất nhiều, làm cho Y Sung dạy mình mất rất nhiều công sức, vì vậy, Lục Dương theo học Y Sung nửa năm cũng chỉ học được ít da lông bên ngoài mà thôi.
Hôm nay có cơ hội như vậy, Lục Dương sao có thể bỏ qua được.
Nhìn thấy bộ dạng mừng rỡ của Lục Dương, sắc mặt Y Sung nghiêm túc hẳn lên, ở trên bàn làm việc tìm toại một phen, ông đem một cuốn sách kịch bản đặt ở bên cạch Lục Dương.
"Cho em 20 phút, em nhìn một lượt, sau đó nói ra suy nghĩ của mình."
Đề thi tự do.
Nhưng cũng thuộc loại khó khăn nhất, không có hạn chế gì, kỳ thuật chính hạn chế lớn nhất, Lục Dương mở ra kịch bản, nhìn nhìn, trên mặt nhanh chóng lộ ra biểu lộ như đã biết trước.