Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 672: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng

“Thế nào, Lỗ tiên sinh, ăn ngon không?” Thấy biểu tình của Lỗ tiên sinh, Liên Mạn Nhi đã biết đáp án nhưng nàng vẫn cười hỏi.

“Ngon cực kỳ! Vịt nướng này thậm chí còn ngon hơn vịt hun khói nữa! Ngon! Rất ngon!” Lỗ tiên sinh đưa tay vuốt râu cười nói.

Trước khi bưng cơm lên bàn Liên Mạn Nhi đã thử trước rồi, nghe Lỗ tiên sinh đánh giá như vậy, nàng cũng không ngạc nhiên lắm. Lần đầu tiên làm thử vịt nướng, hương vị so với kiếp trước nàng từng ăn hơi kém độ lửa một chút nhưng ăn vào cũng ngon đến khó quên. Liên Mạn Nhi cho rằng như thế, hơn nữa lại được “Mỹ thực gia” Lỗ tiên sinh tán thành, điều này làm cho Liên Mạn Nhi càng thêm tin tưởng.

Mặc dù mùi vị đã ngon như vậy nhưng vẫn cần phải cải thiện thêm. Ví dụ như thao tác nướng vịt cần phải nắm bắt kỹ hơn độ lửa thế nào thì thích hợp, hay cần phải dùng loại gia vị nào nhồi vào trong mình vịt để thơm ngon hơn.Với lại bây giờ đang là mùa hạ, thời tiết nóng bức thế này cũng không phải mùa thích hợp nhất để ăn vịt nướng. Nếu như ba mùa xuân thu đông đều có thể làm được vịt nướng thì ăn sẽ còn ngon hơn.

Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi thêm tràn đầy lòng tin và hy vọng về thời gian sắp tới.

“Ta sẽ tự tay cuốn ăn” Lỗ tiên sinh lấy khăn tay bên cạnh lau lau tay, cười nói, trên nét mặt lộ rõ ý tứ không thể chờ thêm được nữa. Dĩ nhiên, có hơn phân nửa biểu hiện là giả vờ nhưng đây là thiện ý của Lỗ tiên sinh, cũng là bày tỏ thái độ khen ngợi đối với đầu bếp.

Người một nhà đều cười, học theo cách ăn của Liên Mạn Nhi.

“Ăn ngon!”

“Thật là thơm!”

“Không ngấy chút nào!”

“Nhất là da vịt này, rất ngon!”

Liên Mạn Nhi ăn vài miếng thì ngừng, ngồi nghe cả nhà bình luận, nhìn biểu tình vui vẻ của họ, trong lòng Liên Mạn Nhi cũng hết sức hưởng thụ. Cho dù sau này không thể mở tiệm bán vịt quay kiếm tiền, chỉ cần làm ra được thức ăn ngon như vậy cho cả nhà, nhìn người một nhà đều hưởng thụ, vui vẻ như vậy cũng đủ làm cho nàng vui vẻ rất nhiều.

Ăn vịt nướng ngoại trừ thịt và da vịt, khung xươngcũng là bộ phận rất ngon. Liên Mạn Nhi lấy xương hầm nhừ thành nước canh màu trắng sữa, bên trong bỏ thêm cải trắng và hạt dẻ. Hay những thứ nội tạng bên trong nàng cũng không lãng phí mà bảo vợ Hàn Trung trộn lẫn lại xào lên.

Bữa cơm này, người một nhà ăn tương đối vui vẻ.

Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi chung một chỗ, vừa uống trà vừa chậm rãi nói chuyện phiếm.

“… Muốn mở tiệm vịt quay? Được, cũng là ý kiến hay.” Lỗ tiên sinh nghe Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi nói muốn tìm cách mở tiệm vịt quay thì gật đầu biểu thị tán thành. “Dự định lúc nào mở?”

“Chuyện này cũng không cần vội, chúng con muốn chuẩn bị thật kỹ trước ạ!” Liên Mạn Nhi liền nói. Nàng đối với kế hoạch mở tiệm vịt quay thì có dự tính rất nhiều, muốn từng bước một, ổn định vững vàng mà thực hiện.

Lần đầu tiên làm thử vịt nướng thành công, không chỉ làm cho Liên Mạn Nhi tràn đầy lòng tin, cũng cổ vũ Trương thị và Liên Thủ Tín rất nhiều. Người một nhà liền làm thử lần thứ hai, lần thứ ba.

Cái niên đại này không có nhiệt kế, chỉ có thể căn cứ vào kinh nghiệm để phán đoán nhiệt độ bếp lò thích hợp. Liên Mạn Nhi bận rộn giúp đỡ ghi chép ở phương diện này, lại thêm kinh nghiệm nấu nướng tích lũy mấy năm nay của Trương thị, rất nhanh đã có thể căn cứ vào màu sắc ngọn lửa trong lò mà xác định được nhiệt độ thích hợp để nướng vịt, độ lửa cũng nắm bắt càng ngày càng tốt.

Mà tay nghề thái vịt quay của Liên Thủ Tín cũng tăng nhanh vùn vụt.

Con vịt quay thứ ba ra lò, Liên Mạn Nhi chia làm hai nửa, phân nửa để lại cho Lỗ tiên sinh, một nửa kia Liên Mạn Nhi bỏ vào hộp đựng thức ăn mang đến Niệm Viên. Trước đây Liên Mạn Nhi từng nói với Trầm Cẩn và Trầm Khiêm chuyện vịt nướng, hai chị em này cũng có vài phần chờ mong.

Trầm Cẩn lấy bánh lá sen cuốn vịt quay ăn một ít, lại uống ngay một chén canh vịt, liền nhìn Liên Mạn Nhi gật đầu nói ăn rất ngon. Trầm Khiêm càng không cần phải nói, nhìn vóc người trước kia của hắn cũng đủ biết vấn đề ẩm thực của hắn đặc biệt tốt. Vịt nướng này cũng vô cùng hợp miệng hắn. Hắn nghe Tiểu Thất miêu tả vịt nướng ăn ngon thế nào, hôm nay thực sự ăn vào trong miệng so với Trầm Cẩn còn cao hứng hơn.

“Hiện khí trời ở nơi này hơi nóng bức. Chờ khi mùa thu đến, khi đó ăn vịt nướng sẽ ngon hơn.” Liên Mạn Nhi cười nói với Trầm Cẩn và Trầm Khiêm, “Muội có chọn mấy con vịt đặc biệt nuôi riêng, đến lúc đó lại nướng cho hai người ăn nữa.”

“Được ” Trầm Khiêm lập tức đáp ứng nói, “Mạn Nhi, muội nói lời phải giữ lời nha.”

“Đó là đương nhiên.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu.

“Thu đến a. . .” Trên mặt Trầm Cẩn mang theo ý cười nhưng trong giọng nói có chút phiền muộn, “Cũng không biết đến lúc đó tỷ còn có thể ăn được hay không nữa.”

Đến tháng mười Trầm Cẩn phải vào kinh.

“Ngũ tỷ, tỷ yên tâm, khẳng định có thể ăn mà.” Liên Mạn Nhi vội nói, “Đến lúc đó mặc kệ Ngũ tỷ có ở nhà trong phủ thành hay không, muội hứa vịt nướng xong nhất định sẽ đưa đến cho tỷ một phần.”

Liên Mạn Nhi đoán chừng đến tháng mười tiệm vịt quay của nàng đã lo liệu xong, có thể bắt đầu khai trương được rồi. Tiệm vịt quay đầu tiên nàng muốn bắt đầu mở bán ở phủ thành trước tiên. Đến lúc đó, nếu Trầm Cẩn chưa xuất giá thì hiển nhiên có thể ăn được. Mà nếu như khi đó Trầm Cẩn đã đi kinh thành cũng không cần lo lắng. Lúc đầu Liên Mạn Nhi đã dự định sẽ mở hàng loạt các cửa hàng vịt quay trên cả nước, tương lai trong kinh thành nhất định sẽ có tiệm vịt quay của nàng. Nếu như Trầm Cẩn mỗi ngày đều muốn ăn cũng không thành vấn đề.

“Tốt, vậy chúng ta một lời đã định.” Trầm Cẩn nhìn Liên Mạn Nhi cười nói.

“Một lời đã định.” Liên Mạn Nhi nghiêm túc nói.

“Mạn Nhi, muội muốn mở tiệm vịt quay ở phủ thành phải không? Vậy sau này, huynh có thể mỗi ngày đều đến ăn được không?” Trầm Khiêm lại gần, híp mắt cười hỏi Liên Mạn Nhi.

“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Đương nhiên có thể, chỉ cần huynh không ngán. Hơn nữa, nếu huynh đến tiệm ăn vịt quay thì không phải trả tiền, xem như muội mời khách.”

“Cũng là một phần của đệ.” Tiểu Thất cũng lại gần, cười nói, “Tiểu Cửu ca, huynh xem bọn đệ có phải là bạn chí cốt của huynh không! Có gì ăn ngon đệ đều nhớ đến huynh. Sau này, vịt nướng kia huynh muốn ăn bao nhiêu thì liền ăn bấy nhiêu a!”

“Chúng ta cũng một lời đã định.” Đôi mắt hẹp dài của Trầm Khiêm cong thành hai mảnh trăng lưỡi liềm.

“Ngoéo tay trăm năm không được thay đổi.” Tiểu Thất vừa nói, vừa đưa ngón tay ra. Tiểu hài tử nhà nông khi làm ước định quan trọng đều làm như vậy.

“Được, ngoéo tay trăm năm không được thay đổi.” Trầm Khiêm cũng cười dùng ngón tay móc ngoéo với ngón tay của Tiểu Thất, sau đó cười nhìn Mạn Nhi, “Mạn Nhi. . .”

Trong lòng Liên Mạn Nhi thầm thấy buồn cười nhưng cũng vươn ngón tay ra cùng Tiểu Thất, Trầm Khiêm ngoéo … một cái.

Vịt nướng không phải là món ăn có thể ăn nhiều. Trầm Khiêm vừa mới thoát khỏi phong hào Trầm tiểu mập chưa bao lâu. Sau này, có thể vì vậy mà lại biến thành Trầm mập mạp hay không?

Liên Mạn Nhi tỏ vẻ nàng rất chờ mong.

Liên Mạn Nhi chỉ ở Niệm Viên chơi nửa ngày. Trầm Cẩn hiện tại mỗi ngày đều bị hai mama trông coi học lễ nghi cung đình. Mà Trầm Khiêm và Tiểu Thất cũng không có trời gian chơi đùa nhiều, Sở tiên sinh bố trí cho bọn hắn rất nhiều bài học. Liên Mạn Nhi đối với an bài của Sở tiên sinh lần này không còn kín đáo phê bình như trước nữa mà trái lại rất cao hứng, bởi vì Tiểu Thất mấy ngày nay tiến bộ rất rõ rệt.

Liên Mạn Nhi từ Niệm Viên trở về liền đi đến phòng Trương thị trước. Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều ở đây, đang cùng Trương thị may chăn đệm cho Liên lão gia tử, có những sợi bông nhỏ li ti bay giữa không trung. Trương thị, Triệu thị và Liên Diệp Nhi ai cũng dính một ít ở trên đầu.

“. . . Thật không biết đủ. . .” Triệu thị vẫn không ngừng tay nói, “Nhà nông người ta, có mấy nhà làm quần áo chăn đệm liệm là dùng vải mới chứ, không phải cũng đều dùng vải cũ cả sao! Còn số vải vóc kia nhất định là dư giả vậy mà vẫn còn chê ít, nếu như là ta, ta cũng ngượng không dám mở miệng đòi thêm.”

Thật vậy ở nhà nông bình thường, quần áo liệm có thể sẽ may mới, thế nhưng chăn màn sẽ dùng lại những cái cũ của lão nhân bình thường hay dùng, cực ít người sẽ may mới.

Liên Mạn Nhi nghe Triệu thị nói cũng đoán được một hai nhà cũ bên kia lại đến đòi hỏi cái gì nữa.

“Tam bá mẫu, mẹ, lại có chuyện gì sao?” Liên Mạn Nhi ngồi lên mép giường hỏi.

“Còn không phải nội con … bà ngại chất vải may quần áo không tốt. Nói là bây giờ muốn dùng miên lăng (vải lụa có hoa văn dệt từ bông vải), bà kêu không thích vải trắng, bảo mẹ phải đổi lại miên lăng. Còn mắng cha con keo kiệt bủn xỉn, luyến tiếc tiêu tiền cho bà.” Trương thị cau mày nói.

“Ông nội không ngăn bà lại sao?” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Ngăn cản, nhà cũ bên kia hôm nay vì chuyện này nhao nhao hết nửa ngày, còn kêu gọi một đống người trong thôn đến.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi.

Thật là không bớt việc, không biết tốt xấu. Liên Mạn Nhi âm thầm lắc đầu, Chu thị đây là hoàn toàn không để ý thể diện. Đương nhiên, đây chỉ là cái nhìn của người đứng xem, bản thân Chu thị cho rằng bà đều có thể làm như vậy, người khác ai cũng có lỗi với bà. Bà nháo như vậy, có mất mặt thì cũng là người khác.

” Về sau thế nào?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Hai ông bà đối mặt cãi nhau một trận, cuối cùng lão gia tử nhận thua. Lão gia tử nói, ông sẽ dùng vải trắng, lão thái thái không nên dùng miên lăng.” Trương thị liền nói, “Cha con liền tiện tay cầm vải trắng về, lão thái thái đứng ở cửa gào khóc ầm ĩ, vừa rồi cha con mua vải mới đưa qua, còn phải mua theo số lượng bà yêu cầu,lúc này mới thôi gào khóc.”

“Bà muốn dùng miên lăng sao ngay từ đầu không nói?” Liên Mạn Nhi liền nói, “Bà nghe ai nói mà bây giờ lại muốn dùng miên lăng?”

Trương thị và Triệu thị nhìn nhau liếc mắt, Liên Mạn Nhi hỏi đúng là mấu chốt trọng yếu.

“Còn có thể là ai.” Trương thị hừ một tiếng nói, “Không phải là đại khuê nữ của bà từ trong trấn trên vừa về thăm mấy ngày trước sao.”

Chuyện tình Nhị Lang và La Tiểu Yến náo loạn vài ngày, Liên Lan Nhi ở trong trấn tự nhiên cũng đã biết được tin tức. Sau khi Nhị Lang đi La gia thôn mấy ngày, nàng liền mang theo Ngân Tỏa trở về Tam Thập Lý Doanh Tử một chuyến.

“. . . Lão thái thái như vậy, Tú Nhi như vậy, ta đều nhịn, lời gì cũng sẽ không nói. Biết vì sao ta phiền chán cô cả của con chưa, thì chính là như cái này.” Trương thị nói, “Nàng sẽ ở sau lưng ngầm ngáng chân, đùa bỡn phá hư.”

“Ngày đó muội tình cờ gặp Ngân Tỏa, nàng thấy muội liền làm như không thấy. Mạn Nhi tỷ có chuyện tốt đều có phần bọn muội, Nha Nhi cũng theo được chỗ tốt, chỉ có nàng cái gì cũng không có nên các nàng thầm tức giận trong lòng.” Liên Diệp Nhi liền nói.

“Bọn họ tự bản thân mình không tốt có thể trách ai! Bà nháo như vậy, càng không có lợi ích gì.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Sau này còn phiền phức hơn. Bây giờ còn lão gia tử ở đây, sau này nếu như lão gia tử không còn, vậy không phải sẽ càng vô pháp vô thiên hơn sao?” Trương thị thở dài nói.

Liên Mạn Nhi nghe Trương thị nói xong trong lòng không nhịn được khẽ động. Mấy ngày nay, Chu thị tuy rằng tính tình không thay đổi, nhưng chưa từng nháo lớn chuyện như vậy. Lần này bà dám nháo như thế là bởi có lo lắng gì đó.

Liên Lan Nhi khẳng định không chỉ xúi giục, mà còn đem lo lắng đến cho Chu thị.

“Lúc này chắc cô cả mua không ít thứ cho nhà cũ bên kia đi.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, tự nhủ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất