Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 714: Cổ phần danh nghĩa

Edit: Gà

Beta: Nora

Lúc này sắc trời dần tối, bên trong Trầm phủ đã giăngđèn, Phượng Hoàng Lâu cũng đèn đuốc sáng trưng. Liên Mạn Nhi và Trầm Cẩn được các nha hoàn hộ tống đi tới Phượng Hoàng Lâu lần nữa. Liên Mạn Nhi ngước mắt nhìn lên, đènđuốcchiếu rọi Phượng Hoàng Lâu, so với ban ngày lại là một khung cảnh huy hoàng khác, trong suốt lấp lánh, trang hoàng lộng lẫy, tựa như cung điện thủy tinh.

Tiệc tối được Trầm Lục bố trí ở một phòng lớn trên lầu ba, chỉ bày một bàn. Ngoài ba huynh muội Trầm Lục, Trầm Cẩn và Trầm Khiêm, còn mời thêm Sở tiên sinh

“… Đều là người một nhà, cứ xem như gia yến nho nhỏ là được.” Khi tiếp đón mọi người vào chỗ ngồi, Trầm Lục nói.

Lỗ tiên sinh rất vui mừng, có thể ngồi trên bàn lớn dùng cơm với huynh muội Trầm gia, so với khi ngồi ở vị trí thượng khách trong đại yến của Trầm gia, ý nghĩa khác nhau rất lớn. Câu nói người một nhà kia của Trầm Lục, tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong đó có bao nhiêu sức nặng, Lỗ tiên sinh có thể nhận thức được.

Trong mấy người ngồi ở đây, Sở tiên sinh không cần phải nói, ông ở Trầm gia đã mấy chục năm, trước khi dạy Trầm Khiêm đã từng dạy qua những người khác của Trầm gia. Đời này, chắc chắn là muốn sống quãng đời còn lại ở Trầm gia. Lỗ tiên sinh hiện giờ cũng là môn khác của Trầm gia. Trầm Cẩn đã hành lễ bái sư với Lỗ tiên sinh, giờ coi như là học trò của Lỗ tiên sinh. Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất cũng là học trò của Lỗ tiên sinh.

Ngũ Lang và Trầm Khiêm là tú tài cùng khoa thi, hiện tại đều ở thư viện Thịnh Kinh, lại là đồng môn. Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Trầm Khiêm là bạn tốt, Tiểu Thất và Trầm Khiêm cũng có đồng môn chi nghị (tình bạn đồng môn). Liên Mạn Nhi với Trầm Cẩn lại là bạn khăn tay khuê phòng.

Tình hình hiện giờ của nhà Liên Mạn Nhi không thể không nhờ Trầm Lục nâng đỡ. Mà Trầm gia liên tiếp lập chiến công, không thể bỏ qua công lao của nhà Liên Mạn Nhi. Hết thảy những thứ này là do Liên Mạn Nhi trong lúc vô tình cứu được Trầm Lục. Tuy nhiên, chuyện này, người biết rõ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Xem ra như vậy thật đúng là người một nhà. Cũng bởi vì tình huống như thế, Trầm Cẩn và Liên Mạn Nhi mới có thể cùng vào chỗ ngồi mà không cần kiêng kỵ.

Tiệc tối cũng không chuẩn bị quá nhiều thức ăn, bởi vì đã sớm nói rồi, tiệc tối này là để nếm thử món vịt nướng mới của Liên Ký.

Do bếp nướng vịt chỉ có ở cửa tiệm vịt nướng Liên Ký, cho nên vịt được nướng trong cửa tiệm, xong rồi phi ngựa đưa tới đây. Sư phụ chuyên môn phụ trách thái thịt vịt của Liên Ký đang đứng ở bên cạnh hầu hạ, khi vịt nướng vừa đến, sư phụ thái thịt liền thi triển tuyệt kỹ, trong nháy mắt liền thái ra hai khay thịt vịt mỏng như tờ giấy, tất cả đều là thịt liền sát da.

Bánh lá sen, bột tương, dưa chuột, củ cải đỏ, hành lá sắt khúc, mầm đậu hà lan…từng đĩa từng đĩa xếp ngay ngắn đẹp mắt trên bàn.

Những người ngồi ở đây, trừ Trầm Lục ra, tất cả đều đã nếm qua vịt nướng Liên Ký. Không cần tiểu nha hoàn hầu hạ, Trầm Cẩn liền rửa sạch tay, cuốn một miếng bánh thịt vịt cho Trầm Lục.

Trầm Lục chưa từng thử qua cách ăn vịt nướng mới mẻ như vậy, khó hiểu nhìn đám người Lỗ tiên sinh và Trầm Cẩn, thấy mọi người đều nhìn hắn, bèn nhận lấy miếng thịt vịt cuốn trong tay Trầm Cẩn, từ từ bắt đầu ăn.

Liên Mạn Nhi mỉm cười nhìn Trầm Lục, nàng nhớ, Trầm Lục không thích những đồ ăn có nhiều dầu mỡ. Mà phương pháp làm vịt nướng này đầy đủ hương vị, lại không ngấy mỡ, đặc biệt là khi ăn theo phương pháp này. Liên Mạn Nhi tin tưởng, Trầm Lục sẽ thích.

Trầm Lục ăn xong một cuốn thịt vịt cũng không tỏ thái độ gì, mà vươn tay, ý bảo mọi người tiếp tục. Sau đó, hắn cũng không cần người khác hỗ trợ, tự mình cuốn một miếng.

Ăn xong thịt vịt cuốn, lại ăn một ít đồ ăn. Trầm Lục cuối cùng còn uống thêm một chén canh vịt.

Bởi vì không uống rượu, bữa tiệc cũng không kéo dài quá lâu. Sau khi ăn xong, mọi người rời khỏi bàn, đến bên cạnh uống trà đàm đạo.

Lỗ tiên sinh và Sở tiên sinh đều khen vịt nướng ăn ngon. Trầm Cẩn và Trầm Khiêm cũng có chung cảm tưởng.

“…So với lần trước muội đem tới Niệm Viên thì ngon hơn. Có phải làm theo phương pháp khi đó muội nói với tỷ, là nuôi vịt sao?” Trầm Cẩn hỏi Liên Mạn Nhi.

“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu: “Là dựa theo sách Cổ pháp, có dạy cách nuôi như thế nào.”

“Không tệ. Quả nhiên là béo mà không ngấy.” Trầm Cẩn liền nói.

“Lục gia cảm thấy như thế nàoạ?” Liên Mạn Nhi lại cười hỏi Trầm Lục.

“Ừ, cũng không tệ lắm.” Trầm Lục đang uống trà, nghe Liên Mạn Nhi hỏi, hắn chậm rãi đặt chén trà xuống, khẽ vuốt vuốt cằm nói.

“Chỉ là không tệ thôi sao?” Liên Mạn Nhi biết đây tác phong nói chuyện của Trầm Lục nhưng nàng vẫn muốn hỏi lại một câu.

“Anh minh thần võ?” Trầm Lục khẽ xoay người, hơi nheo mắt, đột nhiên nói.

Không liên quan, đây là trả thù sao? Liên Mạn Nhi cố nén cười.

“Mở một cửa tiệm thì không thành vấn đề.” Trầm Lục lại nói.

Những lời này tựa hồ không đầu không đuôi nhưng Liên Mạn Nhi lại mừng ra mặt. Người khác có lẽ không biết nhưng buổi chiều Liên Mạn Nhi đã từng nói như vậy, bản thân nàng cũng không nhớ rõ. Trầm Lục lại nhắc lại, cũng ý là hắn rất hài lòng với vịt nướng của Liên Ký.

Lỗ tiên sinh biết lí do mà hôm nay Liên Mạn Nhi tới, vì vậy hợp thời đứng lên, lấy cớ đi xem một bộ cổ họa, kéo đám người Sở tiên sinh, Trầm Cẩn và Trầm Khiêm rời đi, Tiểu Thất cũng đi theo bọn họ.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Trầm Lục cùng huynh muội Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi.

“Lục gia.” Liên Mạn Nhi đứng dậy, lấy ra một văn khế từ trong tay áo đã sớm được chuẩn bị kỹ càng, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Trầm Lục: “Sau này cửa tiệm của chúng ta, xin Lục gia chiếu cố nhiều hơn.”

Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi một cái, nhíu mày, sau đó mới cầm lấy tờ văn khế kia. Nội dung của văn khế rất đơn giản, Trầm Lục nhìn lướt qua một cái đã hiểu được. Liên Mạn Nhi đem hai thành cổ phần danh nghĩa của vịt nướng Liên Ký giao cho hắn.

Hai thành cổ phần danh nghĩa, tức là một phần năm. Trầm Lục không cần phải làm gì cả, sau này mỗi tháng có thể được chia một phần năm hoa hồng từ lợi nhuận của cửa tiệm vịt nướng Liên Ký.

“Ai dạy ngươi làm như vậy?” Trầm Lục dùng ngón tay nhẹ nhàng phủi phủi tờ văn khế kia, sau đó giương mắt lên nhìn Liên Mạn Nhi hỏi: “Ai nói với các ngươi cái gì sao?”

Liên Mạn Nhi ngơ ngác một chút mới hiểu được ý tứ của Trầm Lục. Trầm Lục nghi ngờ trong Trầm phủ có người muốn moi tiền của nhà nàng, nên đã lén lút nói cái gì.

“Lục gia, không có, không ai dạy dân nữ cái gì, cũng không có người nào ám hiệu cái gì. Lục gia đối với chúng ta như thế nào, trong lòng chúng ta rất rõ ràng. Tất cả những người đắc lực chân chính trong phủ Lục gia cũng có thể nhìn ra. Có Lục gia ở đây, kẻ nào dám ra chủ ý gì với chúng ta chứ.” Liên Mạn Nhi vội vàng cười giải thích: “Lục gia, ngài đừng tức giận. Làm như vậy là theo lệ thường, quy tắc của giới thương nhân… Lục gia đương nhiên không thiếu chút này, nhưng phần tâm ý này của chúng ta là không thể thiếu, Lục gia cứ giữ lại để thưởng cho nhóm hạ nhân, sau này không thể không phiền đến bọn họ. Lục gia cũng biết câu: quân mã chưa động, lương thảo đi trước chứ.”

“Các ngươi cũng đâu phải thương nhân.” Trầm Lục nói rõ ràng từng tiếng một.

“Đương nhiên.” Liên Mạn Nhi lại ngẩn ra nhưng rồi lập tức phục hồi tinh thần. Câu nói quy tắc thương nhân vừa rồi chỉ dùng để chỉ chuyện này. Hiện giờ phàm là gia đình có chút của cải, gia sản trong nhà không phải là điền sản thì cũng là cửa hàng. Đại sự như vậy, lại liên quan đến Trầm Lục, nếu ở gia đình khác thì phải đích thân chủ nhân ra mặt mới được.

Trầm Lục từ trên ghế đứng lên, đi tới bên cạnh thư án, chậm rãi xắn tay áo lên.

“Giấy và bút mực.” Trầm Lục vừa khí định thần nhàn xắn tay áo vừa nói.

Bên cạnh không có người khác, chỉ có Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi, mà giọng điệu của Trầm Lục cũng không giống như đang sai khiến người khác.

Hai huynh muội Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt, Ngũ Lang bước lên trải rộng tờ giấy tuyên thành ra, Liên Mạn Nhi mài mực. Trầm Lục dùng loại mực Huy Châu thượng hạng, theo từng chút mực được mài ra, hương mực thoang thoảng vờn quanh.

Chờ Liên Mạn Nhi mài mực xong, Trầm Lục chọn lấy một cây bút lông sói từ trên giá bút, đứng trước bàn. Trầm Lục trầm ngâm chốc lát rồi lập tức nhấc cây bút đã được nhúng đẫm mực lên, vung tay viết.

Trên giấy tuyên thành viết rõ ràng ba chữ lớn — Thuận Đức Phường, mạnh mẽ mà tinh tế, uốn lượn bay bổng.

Trầm Lục viết xong, không hạ bút ngay mà quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi. Lúc này Liên Mạn Nhi đang cúi đầu nhìn chữ viết của Trầm Lục, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chữ viết của Trầm Lục. Vốn cho rằng Trầm Lục là người tập võ, lại sớm nhập con đường làm quan, nên phần Văn khó tránh khỏi qua loa. Nhưng hôm nay nhìn thấy mấy chữ này của Trầm Lục, Liên Mạn Nhi biết nàng nghĩ sai rồi.

Ngũ Lang tốt, Trầm Khiêm, Trầm Cẩn cũng tốt, nhưng chữ của bọn họ, so với Trầm Lục, bản lĩnh vẫn còn kém xa.

Liên Mạn Nhi vừa kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng) lại vừa tán thưởng. Càng tới gần Trầm Lục hơn, tiếp xúc nhiều hơn, nàng lại phát hiện càng nhiều ưu điểm của Trầm Lục hơn. Liên Mạn Nhi một lần nữa sâu sắc cảm nhận được, Trầm Lục không phải chỉ dựa vào khuôn mặt mỹ lệ, cũng không phải dựa vào gia thế mới có được thành tựu như hiện tại.

Tuổi còn trẻ, lại có được thành tựu như hiện tại, Trầm Lục đương nhiên là được trời ưu ái. Nhưng ngoài thiên phú ra, Trầm Lục nhất định phải có những nỗ lực mà người thường khó có thể nghĩ đến.

Nhìn ba chữ lớn Thuận Đức Phường này, trong lòng Liên Mạn Nhi đối với Trầm Lục càng thêm kính nể và thưởng thức.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Mạn Nhi giống như được bao phủ một tầng kim quang vui vẻ ấm áp, điều này khiến cho vẻ mặt nàng càng thêm nhu hòa, đôi mắt đen láy lại càng thêm sáng ngời. Trầm Lục quay đầu nhìn qua liền bắt gặp cảnh tượng như vậy.

Mỹ nhân như ngọc, hơn nữa còn là Noãn Ngọc linh động.

“Lục gia đúng là kỳ tài ngút trời!” Liên Mạn Nhi không nhịn được khen một câu, lần này là thực tâm thực lòng, cơ hồ là bật thốt lên.

Thấy trong ánh mắt Liên Mạn Nhi lộ ra thích thú cùng sùng bái, trong lòng Trầm Lục rất hưởng thụ. Hắn chậm rãi để bút xuống, lúc thu tay lại thiếu chút nữa đụng phải đầu Liên Mạn Nhi.

Nhìn khăn trùm đầu của Liên Mạn Nhi, cánh tay đang giương ra của Trầm Lục tựa hồ có ý nghĩ của riêng mình bất giác đưa qua đó.

Liên Mạn Nhi vẫn đang nhìn chữ của Trầm Lục, không có chút cảm giác nào. Mà khi tay Trầm Lục chỉ còn cách khăn trùm đầu của Liên Mạn Nhi một khoảng thì cũng định thần lại.

Đúng lúc này, Ngũ Lang ngẩng đầu lên, kính nể nhìn về phía Trầm Lục.

Trầm Lục thu tay lại, buông tay áo vừa mới xắn lên lúc nãy xuống.

“Lục gia, đây là bảng hiệu tặng cho chúng ta sao?” Ngũ Lang hỏi Trầm Lục.

Liên Mạn Nhi cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Trầm Lục.

Trầm Lục gật gật đầu.

Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đều vô cùng mừng rỡ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất