Trọng Sinh, Tôi Ép Chồng Thi Bắc Đại

Chương 4

Chương 4
Sau khi hai anh chị sinh viên của Thanh Hoa và Bắc Đại kết thúc phần chia sẻ, diễn giả tiếp theo bước lên bục là một anh sinh viên đến từ Phục Đán Thượng Hải.
Ngay khi Đoạn Bách xuất hiện, DNA của Lương Diệp như lập tức phát sóng.
Anh ấy nơm nớp hỏi tôi:
“Đoạn Bách cũng về trường à? Nghênh Hạ, em đừng nói với anh là em biết trước rồi nhé?!”
Tôi cũng không trách Lương Diệp phản ứng dữ dội như thế.
Bởi vì… tôi và Đoạn Bách đúng là có chút quen biết thật.
Anh ấy là hàng xóm cũ của tôi hồi bé, hơn tôi đúng một tuổi.
Hồi nhỏ tôi thích anh ấy lắm, đến mức suốt ngày bị người lớn trêu: “Mai mốt gả con Nghênh Hạ cho Đoạn Bách nha!”
Sau này ba anh Đoạn chuyển công tác, cả nhà họ dọn đi nơi khác.
Lúc ấy tôi khóc như mưa, ôm lấy anh Đoạn Bách không buông.
Anh ấy dỗ tôi, hứa sau này sẽ vào Nhất Trung học, bảo tôi cũng cố gắng thi đậu vào đó để hai đứa lại được chơi cùng nhau.
Tôi lớn lên thì quên mất lời hứa trẻ con đó rồi, nhưng Nhất Trung là trường cấp ba hàng đầu thành phố, ai cũng mơ vào học — tôi cũng không ngoại lệ.
Cuối cùng, tôi đậu Nhất Trung và ngồi cùng bàn với Lương Diệp.
Tụi tôi cãi cọ cả học kỳ, chẳng biết từ bao giờ, hai đứa bắt đầu thích nhau.
Tuy chưa nói ra nhưng ai cũng ngầm hiểu, nên cùng hẹn nhau cố gắng, mai này thi chung trường đại học.
Cho đến một ngày, tôi và Lương Diệp đi mua đồ ăn vặt, tình cờ gặp lại Đoạn Bách — lúc đó đang học lớp 11.
Anh ấy nhận ra tôi ngay, còn ngạc nhiên khi tôi vẫn nhớ lời hứa hồi bé.
Thế là tôi bắt đầu hay lên lớp 11 chơi với Đoạn Bách, bỏ bê Lương Diệp một thời gian.
Tôi còn nhớ giai đoạn đó, Lương Diệp suốt ngày giận lẫy trong âm thầm.
Sau này tuy đã giảng hòa, nhưng kể từ đó, anh ấy không ưa gì Đoạn Bách.
Chắc là kiểu “tình địch gặp mặt, đỏ mắt liền”.
Tôi vội vàng giải thích:
“Không phải đâu, em đâu có biết anh Đoạn Bách sẽ về trường. Tụi em cũng lâu lắm rồi không liên lạc rồi mà.”
Lương Diệp nghiến răng nói:
“Anh ta chỉ hơn em có một tuổi, gọi gì mà ‘anh Đoạn Bách’ chứ! Anh cũng hơn em một tuổi mà chưa từng thấy em gọi là ‘anh Lương Diệp’ lần nào!”
???
Ủa, anh Đoạn Bách là kiểu người chững chạc, đáng tin cậy như anh trai thật sự.
Còn anh thì… như một nhóc con nghịch ngợm, đòi làm “anh” gì chứ trời.
Không lâu sau, buổi nói chuyện kết thúc.
Tôi và Lương Diệp vừa chuẩn bị rời đi thì Đoạn Bách đuổi kịp.
“Nghênh Hạ, lâu quá không gặp.”
“Dạ, chào anh Đoạn Bách.”
Thấy thế, Lương Diệp tuy khó chịu nhưng vẫn lễ phép lùi ra sau.
Đoạn Bách hiểu ngay, cười hỏi:
“Còn chơi với cậu bạn nhỏ này à?”
Tôi ngượng ngùng gật đầu:
“Anh ấy không xấu đâu, chỉ là... hơi vụng về chút thôi.”
Đoạn Bách cười xòa:
“Không sao, anh nghe mẹ em nói em định thi vào Sư phạm Thượng Hải à? Anh cũng đang ở Thượng Hải đấy, nếu em thi đậu thì nhớ tìm anh nhé.”
Tôi dù đã đổi nguyện vọng, nhưng vẫn lịch sự đáp:
“Dạ, vâng.”
Sau vài câu xã giao, anh ấy rời đi.
Vừa quay lại với Lương Diệp, anh ấy đã bắt đầu xị mặt.
Tôi bật cười: “Em chỉ nói chuyện chút xíu thôi mà, lại ghen nữa hả?”
Lương Diệp bĩu môi: “Hừ! Anh nghe thấy rõ ràng anh ta bảo em đậu Thượng Hải thì tìm anh ta chơi. Cái này không phải xã giao! Hay là... hay là anh theo em về Thượng Hải luôn cho rồi!”
Cái gì nữa trời?
Đến nước này rồi mà vẫn còn suy diễn!
Tôi phát cáu:
“Lương Diệp! Anh có thể vì tương lai của mình mà nghiêm túc một chút không? Cứ thấy có chuyện là lại muốn vứt bỏ Bắc Đại à? Anh định chọc tức em cho đến chết luôn đúng không?!”
Thấy tôi nổi giận thật, Lương Diệp ấm ức nói:
“Nghênh Hạ, em thay đổi rồi. Trước đây em chưa từng mắng anh, giờ thì mắng suốt…”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Xin lỗi nha, Lương Diệp, đáng lẽ em nên… mắng anh ngay từ đầu mới đúng!”
Lương Diệp: “???”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất