Cô của chị họ Ninh cười nói: "Gia đình nề nếp nào có thể làm ra loại chuyện này chứ? Đó là súc sinh! Cháu gái nhà mình, thương còn không kịp nữa, tôi bảo này, loại người đó nên tránh xa ra, không thể dính vào được đâu, nếu không cô có thể bảo đảm một ngày nào đó bà ta sẽ không cho bỏ thuốc đầu độc cô đến c.h.ế.t không?"
"Ôi, bác gái Từ, bác có biết chuyện này không? Mụ già kia nghĩ thế nào không biết, có phải là không muốn thấy con trai mình sống tốt đẹp không? Bọn tôi đây đều có con có cái, không ai lại đi phá hỏng cuộc hôn nhân của chính con trai mình như thế cả!
Nghe nói cô con dâu kia bị khinh bỉ, lúc sinh con xuất huyết nhiều suýt chút nữa mất mạng đấy, ôi chao, đôi mẹ con này thật là không bằng heo chó! Xứng đáng bỏ vào chảo dầu!"
Sắc mặt Từ Trưởng Tiến và bà cụ Từ thay đổi thất thường.
Chị họ Ninh bỗng nhiên sửng sốt: "Từ Trưởng Tiến, không phải anh cũng có một cô con gái sao? Vì sao anh và vợ anh lại ly hôn? Chắc không phải… đứa bé bị đ.â.m kia chính là con gái của anh chứ! Là mẹ anh đ.â.m con gái anh à?"
Từ Trưởng Tiến há miệng thở dốc: "Không phải…"
Tròng mắt bà cụ Từ lóe lên: "Các người đừng nghe người bên ngoài nói bậy, không phải hôm nay chúng ta đính hôn sao…"
Chị họ Ninh dứt khoát lưu loát cắt ngang lời bọn họ nói: "Các người cứ nói đi, người đ.â.m đứa bé mười một cây kim có phải các người hay không?!"
Thân thích nhà họ Ninh mồm năm miệng mười: "Người này thật ác độc, không sợ báo ứng sao!"
"Bà già đáng c.h.ế.t kia đúng là không phải người, không sợ sau khi c.h.ế.t sẽ xuống mười tám tầng địa ngục hay sao mà tàn nhẫn với một đứa bé như vậy."
"Các người nhìn cho kỹ, người độc ác như vậy sẽ không sống được lâu đâu!"
Bà cụ Từ chưa bao giờ cho rằng mình sai, nghe thấy mấy người này mắng mình, lập tức nổi giận: "Đó là bản thân chúng nó ti tiện! Đứa bé kia đêm nào cũng khóc, không phải đứa bé khiến người ta bớt lo!
Một con vịt giời mà thôi, tôi g.i.ế.c c.h.ế.t nó thì đã làm sao?! Ôi tôi bảo này, hôm nay các người tới để đính hôn, nhắc tới những kẻ đen đủi đó làm gì? Tôi đã nói rồi, con gái nhà các người gả tới đây, tôi sẽ coi như con gái mà đối đãi…"
Chị họ Ninh vô cùng sợ hãi, ôm n.g.ự.c ai oán mà nhìn Từ Trưởng Tiến: "Không ngờ thật sự là mẹ anh đ.â.m đứa bé mười một cây kim! Từ Trưởng Tiến, mẹ anh thật là đáng sợ!
Tôi rất vừa lòng về con người anh, nhưng sao anh có thể bảo đảm mẹ anh sẽ không đ.â.m con của tôi chứ? Lỡ như tương lai tôi cũng sinh ra con gái, lỡ như cũng bị đâm… Không được, cuộc hôn nhân này tôi thấy hay là bỏ đi!!"
Cô ấy nói xong quay đầu liền đi, ào một cái, người trong nhà toàn bộ đi theo hết cả.
Vừa đi vừa mắng, còn muốn nhổ nước bọt lên trên ngạch cửa nhà họ Từ!
Niềm vui sướng ban đầu của Từ Trưởng Tiến lập tức không còn sót lại chút gì, anh ta nghĩ đến lời mà những người đó vừa nói, bỗng nhiên cũng nhận ra.
Thật ra mẹ anh ta quả thật không phải người tốt lành gì.
Chỉ cần có mẹ anh ta ở đây thì không có người phụ nữ nào bằng lòng gả cho anh ta hết.
Bà cụ Từ đuổi theo: "Đám lòng dạ hiểm độc chúng mày! Tao đã chuẩn bị xong đồ đạc hết rồi, chúng mày lại từ hôn! Chúng mày sẽ gặp báo ứng! Đám bố láo! Tao xxx tổ tông chúng mày!"
Từ Trưởng Tiến không thể nhịn được nữa: "Mẹ! Mẹ làm loạn đủ chưa! Nhất định phải nhìn thấy con đi tìm c.h.ế.t sao!"
Bà cụ Từ càng tức, chỉ vào anh ta mắng: "Cái gì mà mẹ nhìn con đi tìm chết? Kẻ sai chính là chúng nó! Mẹ vì con mà thừa sống thiếu chết, con còn không biết ơn! Lúc trước mẹ sinh ra con, bà nội con đối xử với mẹ tệ bạc như vậy, mẹ đã phải chịu đựng thế nào! Hiện giờ con lại đối xử với mẹ như vậy!"
Hai mẹ con cãi nhau một trận to.
Trong viện, một đám hàng xóm tới chế giễu.
Đúng lúc này, có một tờ thông báo được truyền xuống.
Trong danh sách quay về nhà mới nhất có Từ Trưởng Tiến…
Anh ta ngồi liệt ở trên ghế, bả vai vô lực sụp xuống.
Tiếng mắng chửi của bà cụ Từ còn đang cao dần ở bên tai.
Mãi đến khi bà cụ mắng chửi người khác quá mức kích động, ầm một tiếng hôn mê bất tỉnh!