Hà Thủ Phúc được đưa tới bệnh viện nhanh chóng, bác sĩ kiểm tra rồi bảo Hà Thủ Phúc chỉ bị thiếu máu cộng thêm quá tức giận nên mới té xỉu, bác sĩ truyền một ít dịch dinh dưỡng thì không còn gì đáng ngại nữa.
Một đám người mới có thể yên tâm.
Hà Loan Loan ở trong phòng bệnh trông nom Hà Thủ Phúc vừa mới tỉnh lại, trong lòng ai thán, Hà Thủ Phúc vốn chỉ là một người đàn ông nông thôn bình thường, không có bản lĩnh gì lớn, chỉ biết làm việc, nếu gặp được một người phụ nữ dịu dàng biết săn sóc thì ngày tháng trôi qua cũng không tệ.
Đáng tiếc...
Cũng may đời này Hà Thủ Phúc tỉnh ngộ sớm.
Hà Thủ Phúc tái nhợt nhìn Hà Loan Loan, có chút khó xử, hối hận, thống khổ!
Ông ấy khẽ há mồm, hốc mắt lập tức rưng rưng: “Loan Loan, thật sự xin lỗi con...”
Ngần ấy năm, sở dĩ ông ấy tùy tiện để Trần Thúy Hoa ngược đãi Hà Loan Loan, dung túng Hà Linh Linh là vì ông ấy thật sự đau lòng em gái Hà Tú Uyển đã chết.
“Lúc trước vào ngày Tú Uyển sắp sinh, là cậu ngu ngốc mua ba ba về hầm canh cho con bé, lúc đó cậu chỉ nghĩ là để nó bồi bổ thân thể, lại không biết ba ba giúp hoạt huyết, thai phụ ăn vào sẽ dễ bị rong huyết, Tú Uyển chết rồi, là vì sai lầm của cậu. Cậu chỉ nghĩ, dù sao con là con gái của cậu, để con tủi thân một chút cũng không thể ủy khuất Linh Linh, đó là nhà ta nợ Tú Uyển. Nhưng cậu không ngờ độc phụ Trần Thúy Hoa lại có tâm tư như vậy, đã đổi chỗ hai người các con! Bao nhiêu năm nay con sống sờ sờ mà phải chịu khổ nhiều như vậy! Cậu cũng không nghĩ tới Hà Linh Linh căn bản không phải con gái của Tú Uyển, cũng không phải con của cậu... Nhiều năm như vậy, là cậu quá ngu ngốc!”
Ông ấy liều mạng tát vào mặt mình!
Hà Loan Loan cũng không ngăn cản.
Nếu mấy cái tát này có thể giúp đầu óc trở nên thanh tỉnh, Hà Loan Loan hy vọng Hà Thủ Phúc có thể tự tát mình thêm mấy cái.
Hà Thủ Phúc vô cùng thống khổ, gục đầu khóc nức nở.
Chờ ông ấy khóc xong, Hà Loan Loan mới hỏi: “Bây giờ con nên gọi cha là gì đây? Con nên gọi một tiếng cậu mà đúng không. Cậu khóc có tác dụng không?”
Hà Thủ Phúc sửng sốt, xấu hổ nói: “Vô dụng...”
“Vậy cậu đừng khóc nữa, con người ai cũng phạm sai lầm, nhưng lúc phát hiện mình làm sai mà sửa chữa kịp thời không phải là tốt rồi sao? Để sai lầm này tùy ý phát triển đến mức không thể cứu vãn, gây ra những chuyện tiếc nuối mới là chuyện không nên. Bây giờ cậu tính làm gì?”
Hà Thủ Phúc lúc này mới bình tĩnh lại, nghĩ tới nghĩ lui: “Số tiền Trần Thúy Hoa để lại đều cho con, Loan Loan, nửa đời sau cậu sẽ nỗ lực bù đắp cho con, nếu không tương lai cậu xuống dưới cũng không thể nào nhìn mặt mẹ con.”
Hà Loan Loan không phủ nhận: “Con đã lớn rồi, cũng không cần bù đắp gì, điều duy nhất con thấy tiếc nuối là mẹ con mất sớm như vậy, dẫn đến con phải chịu đau khổ tủi thân nhiều năm. Con chỉ hy vọng có thể biết rõ năm đó mẹ con đã chết như thế nào? Lúc đó là bác sĩ nào đỡ đẻ? Nguyên nhân khiến mẹ con bị rong huyết là gì? Mấy ngày trước khi mẹ con chết đã xảy ra những gì, đã ăn cái gì,… mấy thứ đó chỉ có ngài và Trần Thúy Hoa biết. Cậu, con muốn biết những chuyện này.”
Ba ba sẽ không dễ dàng đoạt mạng của Hà Tú Uyển như thế.
Nhìn đôi mắt trong suốt kiên định của thiếu nữ, Hà Thủ Phúc lập tức hiểu ra.
Loan Loan đang nghi ngờ có người hại chết Hà Tú Uyển!
Ông ấy rét run người, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.
Trước đây Trần Thúy Hoa không thích Hà Tú Uyển, tại sao lại vội vàng ôm bụng bầu đến chăm sóc Hà Tú Uyển chứ?
Lúc ấy bà ta hẳn đã biết Hà Linh Linh không phải con gái của Hà Thủ Phúc rồi, ngay lúc sinh nở đã tráo đổi hai đứa nhỏ!
Người phụ nữ này thật là tâm tư thâm độc, độc ác vô tình!
Hà Thủ Phúc nhớ đến Hà Tú Uyển, cắn răng mở miệng, nhưng Hà Loan Loan lại nhắc nhở ông ấy: “Cậu, g.i.ế.c người là phạm pháp, sẽ chặt đứt đường sống của mình, chúng ta phải dùng biện pháp đàng hoàng, bắt hung thủ trả giá đắt!”
Hà Thủ Phúc gật đầu: “Cậu biết rồi, con yên tâm, cậu sẽ điều tra rõ chuyện lúc trước rồi nói cho con.”
Ông ấy lại bổ sung thêm một câu: “Cậu sẽ không để mẹ con, em gái của cậu chết oan mạng!”
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, sau đó lại thấy Cố Dục Hàn đi vào.
Hà Loan Loan ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, trong lòng không nhịn được cảm thán, người đàn ông này thật sự quá đẹp!
Dáng người ưu việt, ngũ quan như tượng tạc, tuấn lãng không sao kể được, mi thanh mục túc, anh vừa đến là đã khiến phòng bệnh cũ kỹ này trở nên xinh đẹp hơn.
Cố Dục Hàn lễ phép chào hỏi Hà Thủ Phúc: “Chào chú Hà, cháu là Cố Dục Hàn, là một chiến sĩ biên phòng, năm nay hai mươi bảy tuổi, trong nhà còn một anh trai một chị gái, cha mẹ đều là nhân viên chính thức. Nhà cháu cũng ở tỉnh Hà Đông, một tháng trước trong lúc chấp hành nhiệm vị cháu đã quen biết Hà Loan Loan, cô ấy rất tốt, tú ngoại tuệ trung, cháu muốn hỏi cưới cô ấy, không biết ngài có đồng ý hay không?”
Anh vừa nói vừa kính Hà Thủ Phúc một lễ vô cùng tiêu chuẩn!