Chú ba Lý ngơ ngẩn nhìn cô ta, bỗng nhiên phun ra một ngụm m.á.u tươi!
Ông ấy xụi lơ ở trên xe lăn, trong thanh âm cũng mang theo sự tuyệt vọng.
"Đan Thanh, cha xin lỗi con..."
Lý Đan Thanh mang còng tay, tận mắt nhìn thấy đầu cha cô ta gục xuống, đang sống sờ sờ mà tức c.h.ế.t ở trên xe lăn.
Người cha tuy bị liệt nhưng lại cố hết sức cho cô ta hết thảy những gì tốt nhất.
Trước khi chưa tới Kinh Thị, quan hệ giữa bọn họ đã rất tốt.
Cha bị liệt rồi nhưng vẫn nuôi sống cô ta, cung cấp cho cô ta đi học dựa vào việc sửa giày sửa xe đạp.
Tại sao lại như vậy chứ?
Vì sao sau khi cha con Lý Quốc Chấn xuất hiện lại trở thành như vậy?
Lý Đan Thanh gào rống lên: "Cha!!!"
Nhưng cô ta đã không còn cha nữa.
Tang lễ của chú ba Lý được tổ chức mau chóng, chớp mắt một cái Lý Quốc Chấn như già đi ba tuổi.
Ông ấy vô cùng áy náy kéo tay Hà Loan Loan, trong mắt lấp lánh ánh lệ: "Loan Loan, cha có lỗi với chú ba của con."
Hà Loan Loan đã hiểu ý của cha.
Nhưng cô không thể thật sự tha thứ được.
"Cha, người hại c.h.ế.t chú ba chính là Lý Đan Thanh, nếu không tiến hành xử phạt hành vi của cô ta, cô ta sẽ vĩnh viễn không cảm thấy mình sai lầm. Sau này sẽ phạm phải càng nhiều sai lầm hơn."
Lý Quốc Chấn trở nên trầm mặc, lúc ông ấy đối mặt với tình thân thì không biết nên làm thế nào mới tốt.
Em ba đi rồi, chỉ muốn hỏi di nguyện của em ba, thật sự sẽ muốn tận mắt nhìn thấy Đan Thanh ngồi tù sao?
Nhưng Lý Quốc Chấn càng hiểu rõ, tư tưởng của Đan Thanh đã xuất hiện vấn đề rất lớn.
Muốn kéo Đan Thanh về con đường đúng đắn cũng là một chuyện bức thiết.
Ông ấy tự mình đi thăm Lý Đan Thanh.
"Đan Thanh, bác hai biết lần trước đã quá nghiêm khắc đối với cháu. Hiện tại cha cháu đã đi rồi, cháu nghiêm túc cải tạo, chờ cháu ra ngoài, bác sẽ đưa cháu ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cả đời của cháu còn rất dài, cháu hãy đồng ý với bác hai, sau này nhất định làm người tử tế, được không?"
Lý Đan Thanh nhìn người bên ngoài hàng rào.
Khóe miệng cô ta lộ ra một nụ cười khinh thường, không nói một lời mà xoay người bỏ đi.
Cô ta bảo đảm, cô ta cũng sẽ khiến kẻ làm Lý Đan Thanh cô ta còn trẻ đã mất cha này nếm thử nỗi đau cốt nhục chia lìa!
Lý Đan Thanh như vậy, Lý Quốc Chấn cũng không có cách nào khác, chỉ là trong lòng canh cánh chuyện này nên cả người lại gầy ốm đi.
Mays ngày liền Hà Loan Loan đều không ở lại trường học, vừa tan học liền nhanh chóng về nhà, chính là sợ cơ thể Lý Quốc Chấn sinh ra bệnh tật.
Lý Quốc Chấn trầm mặc vài ngày, rốt cuộc mở miệng: "Loan Loan, cha hy vọng con và Đan Thanh hòa giải, để con bé ra ngoài rồi sau đó cha sẽ lập tức đưa con bé ra nước ngoài, để cả đời này con bé đều không trở lại, coi như cha bồi thường cho chú ba của con, được không?"
Thật ra Hà Loan Loan rất hiểu sự rối rắm của Lý Quốc Chấn.
Từ đầu đến cuối ông ấy đều là một người dễ mềm lòng, đặc biệt là giữa người thân có chứa tình cảm ràng buộc rất sâu, tình cảm giữa anh em Lý Quốc Chấn rất tốt.
Hiện giờ chú ba Lý qua đời, trong lòng Lý Quốc Chấn cứ áy náy mãi, cho nên cũng có một chút thương xót đối Lý Đan Thanh.
Hà Loan Loan càng hiểu rõ, mình không thể ở bên cạnh nó suốt 24 giờ, cô cần làm Lý Quốc Chấn hiểu ra có người mang bản chất tham lam ác độc, không thể cứu chữa.
Ví dụ như Lý Đan Thanh.
Chú ba Lý vẫn luôn cho rằng, Lý Đan Thanh tới Kinh Thị mới đồi bại.
Thật ra không phải, ác ý là trời sinh, chỉ là khi gặp được sự hấp dẫn rất lớn sẽ nhanh chóng kích phát ra ác ý.