Hà Loan Loan nghĩ đến giao tình giữa nhà họ Cố và cha mẹ ruột của mình, cảm thấy bản thân vẫn nên nhắc nhở bọn họ một chút.
Nhưng cô căn bản không biết địa chỉ nhà họ Cố, chỉ nhớ được đơn vị công tác của bác Cố, bèn nhanh chóng viết một lá thư gửi qua đó.
Sau đó cô lại bận rộn với chuyện kết hôn.
Hà Thủ Phúc cũng chỉ là cậu của cô chứ không phải cha mẹ ruột, lại vì trước đây đã khiến cô chịu nhìu thua thiệt nên Hà Thủ Phúc cái gì cũng nói tốt, chỉ cần Loan Loan vui là được.
Nhà bọn họ không chịu nhận lễ hỏi.
“Cậu muốn mua cho Loan Loan thứ gì thì chờ tới chỗ đóng quân rồi mua, mua ở đây Loan Loan cũng không dùng được.” Hà Thủ Phúc không muốn chiếm thêm bất cứ tiện nghi nào của Hà Loan Loan nữa.
Nhưng quần áo vẫn là thứ cần thiết.
Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan cùng đi một chuyến lên huyện thành, anh mua cho cô hai bộ quần áo mới, một chiếc đồng hồ, rượu trà quà bánh, các nhu yếu phẩm để cử hành hôn lễ đều không thiếu.
Cố Dục Hàn vẫn âm thầm mua cho nhà họ Hà rất nhiều quà, xem như tấm lòng của anh.
Hai người bận rộn hai ba ngày, cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong cho hôn lễ.
Bọn họ quyết định tổ chức ở nhà Hà Thủ Phúc, người xung quanh đó đều tới uống rượu mừng, Hà Thủ Phúc và Hà Đại Cương vội vàng thu xếp chuẩn bị tiệc rượu nhưng nguyên liệu nấu ăn linh tinh đều là Cố Dục Hàn mua, Dương Ngọc Phương dọn dẹp trang trí căn phòng của Hà Loan Loan thành phòng tân hôn.
Náo nhiệt suốt một ngày, đợi đến tối thì Cố Dục Hàn đã bị chuốc đến say mèm, Hà Thủ Phúc và Hà Đại Cương cũng uống đến bất tỉnh nhân sự, đặc biệt là Hà Thủ Phúc, sau khi uống say cứ khóc lớn nói bản thân có lỗi với Hà Tú Uyển và Hà Loan Loan.
Nhưng khóc xong thì khúc mắc từ trước đến nay cũng được hóa giải không ít.
Sáng hôm sau, Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn tính toán chuyện rời đi.
Lộ trình tới nơi đóng quân khá dài, hơn nữa trên đường đi phải đổi xe, cũng phải đi mất mấy ngày đường.
Trước khi đi, Hà Thủ Phúc gọi Hà Loan Loan vào phòng.
“Cậu không thứ gì cho con, trước khi mẹ con qua đời đã dặn dò cậu một chuyện, con bé để chiếc vòng của bà nội lại cho cậu, vốn dĩ định chờ khi cha con về sẽ giao cho cậu ấy. Nhưng cha con đi nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức gì, chỉ sợ... Vòng tay này là đồ vật của nhà họ Lý, tuy rằng từ nhỏ con đã theo họ Hà nhưng cậu vẫn nên đưa thứ này cho con.”
Nhiều năm như vậy, Trần Thúy Hoa đã quậy không biết bao nhiêu lần, chuyện duy nhất Hà Thủ Phúc có thể làm được chính là giữ chặt vòng tay này không nhả ra.
Ông ấy nghĩ lỡ như Lý Quốc Chấn quay về, ông ấy sẽ giao cả vòng tay và đứa nhỏ cho Lý Quốc Chấn.
Hà Loan Loan nhìn chiếc vòng tay Hà Thủ Phúc lấy ra, trong căn phòng cũ nát, chiếc vòng lại tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, màu xanh lục nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết đó là cẩm thạch thượng đẳng giá trị liên thành!
Đời trước, linh hồn của cô đã từng chứng kiến Hà Linh Linh dựa vào vòng tay này để kết giao với một người có địa vị rất cao.
Chỉ là không biết vì sao người nọ lại không hoan nghênh Hà Linh Linh, còn cưỡng ép mua lại vòng tay, Hà Linh Linh vô cùng tức giận, kéo theo chồng cô ta đấu với người ta đến mức tôi sống anh chết.
Đây là vòng tay của nhà họ Lý, quả thật nên đưa Hà Loan Loan giữ, cô cẩn thận nhận lấy.
Nhưng Hà Loan Loan càng hy vọng biết được tin tức của Lý Quốc Chấn: “Cậu, lúc trước cha con công tác ở nơi nào, cậu thật sự không biết chút nào sao?”
Hà Thủ Phúc lắc đầu: “Đến mẹ con còn không rõ, huống chi là cậu?”
Ông ấy còn chưa nói xong nhưng trong đầu đã suy đoán e là Lý Quốc Chấn dữ nhiều lành ít.
Hà Loan Loan không ở lại lâu, cô và Cố Dục Hàn chào hỏi mọi người vài câu rồi lên huyện thành lãnh chứng, sau đó trực tiếp tới nơi đóng quân của Cố Dục Hàn.
Ai biết xe vừa lăn bánh thì Dương Ngọc Phương bỗng nhiên ôm con đi tới, cô ấy cầm theo một cái bao to, nhét vào ngực Hà Loan Loan: “Đi đường chú ý an toàn!”