Nhẫn hồng ngọc này có thể đổi được một căn nhà?
Nếu cô ta mang chiếc nhẫn này đi, dù tương lai có ly hôn với Cố Viêm Lâm thì cũng có được thứ xứng đáng!
Huống chi nhẫn này tốt như vậy, đẹp như vậy, Hà Loan Loan làm sao xứng?
Hà Linh Linh rạo rực đeo chiếc nhẫn lên tay mình, rồi sau đó đậy hộp nhẫn, đóng ngăn kéo.
Cô ta bước ra ngoài, khép cửa, tìm nhân chứng chứng minh cô ta cũng rời nhà.
Chờ Hà Loan Loan quay lại không tìm thấy nhẫn, Hạ Quân chắc chắn sẽ trách cứ Hà Loan Loan có một món đồ mà cũng cất giữ không tốt, thái độ với Hà Loan Loan chắc chắn sẽ kém đi!
Hà Linh Linh tất nhiên không dám đeo nhẫn đi rêu rao khắp nơi, cô ta buộc nhẫn vào quần lót của mình rồi sang nhà bên cạnh mượn kim chỉ.
Mười giờ rưỡi sáng, Hà Loan Loan đưa Hạ Quân, Chính Chính cùng Phỉ Phỉ về nhà, tuy đại viện này không có nhiều thứ vui chơi như Kinh thị nhưng không khí hoàn toàn khác nhau. Bọn trẻ ở đây đứa nào cũng chắc nịch, thường chơi mấy trò đánh giặc trong đại viện, Chính Chính và Phỉ Phỉ chơi chung rất vui vẻ.
Đám người vừa về nhà thì Hà Linh Linh cũng trở lại.
Cô ta ra vẻ ân cần, tuy giọng mũi vẫn còn nặng nhưng trong tay vẫn cầm một giỏ rau lấy lòng Hạ Quân: “Mẹ, đồ ăn ở căn tin đa số đều là nấu bằng nồi to, bỏ rất nhiều ớt cay, giữa trưa chúng ta đến căn tin mua một ít đồ ăn thôi, con có mua một chút đồ thanh đạm để xào với trứng gà cho bọn nhỏ.”
Hạ Quân không muốn nhìn thấy cô ta nhưng lại ngại đó là con gái của bạn cũ, hơn nữa còn là vợ của Cố Viêm Lâm nên chỉ ừ một tiếng, cũng chẳng thèm ngẩng đầu.
Hạ Quân vẫn tiếp tục cười nói trò chuyện với Hà Loan Loan.
Điều này khiến cho Hà Linh Linh rất khó chịu!
Cô ta lén trợn tròng hai mắt, quay về phòng bếp.
Hà Linh Linh quả thật đã bỏ không ít công phu để lấy lòng Hạ Quân, ai bảo Hạ Quân là mẹ chồng của cô ta chứ, nếu không thể thu phục mẹ chồng thì chưa chắc sau này quan hệ của cô ta và Cố Viêm Lâm có thể tiếp tục.
Trong lòng cô ta rất rõ, Cố Viêm Lâm đồng ý cưới cô ta là vì hai người đánh bậy đánh bạ phát sinh quan hệ, cộng thêm việc chọc tức Đàm Ngọc Xu nên mới vội vã kết hôn như vậy.
Nhưng cũng chẳng sao, cô ta sờ bụng mình, vô cùng mong đợi.
Nấu cơm không phải chuyện đơn giản, Hà Linh Linh ở nhà họ Hà cái gì cũng không làm, sau khi tới Kinh thị Trần Thúy Hoa đã lén dạy cô ta nấu một số món đơn giản.
Chính là để lấy lòng mẹ chồng.
Hà Linh Linh cảm mạo nghiêm trọng, cả người đều không khoẻ, đầu óc choáng váng, gian nan làm khoai tây sợi chiên và trứng gà xào tỏi non, vừa mới bưng hai món chính lên bàn thì đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đến phát run của Hạ Quân, bà ấy đột nhiên đập bàn!
“Hà Linh Linh!”
Hà Linh Linh sợ tới mức tay run lên, hai đĩa thức ăn rơi xuống đất nát nhừ!
“Mẹ, sao vậy?”
Hạ Quân trào phúng nhìn cô ta: “Sao à? Cô nói xem? Sau khi chúng tôi ra ngoài chỉ có một mình cô ở trong nhà, chiếc nhẫn tôi mới cho Loan Loan đâu? Cô có động vào hay không?”
Hà Linh Linh nhanh chóng phủ nhận: “Con không có! Không tin mọi người đi hỏi nhà họ Chu bên cạnh đi, cả nhà vừa đi thì con cũng qua nhà bên cạnh hỏi đường, hỏi đường tới cửa hàng đó, rồi con đã đến đó mua đồ ăn này, trong quãng thời gian đó cũng không về nhà! Chẳng lẽ khu nhà ở này có trộm? Vậy cũng không đúng nha, mẹ, chiếc nhẫn đó quý giá như vậy, nếu là con, con sẽ giữ gìn cẩn thận! Tuyệt đối không thể đánh mất! Loan Loan, cô xem có phải cô tiện tay để ở đâu đó rồi quên mất không? Nếu không cô tìm lại xem?”
Hà Loan Loan nhìn bộ dáng vô tội của Hà Linh Linh thì rất buồn cười.
Nhưng cô vẫn cảm thấy chờ mong nhiều hơn.
Chờ mong trò hay tiếp theo.
Bản thân không vạch trần thân thế của Hà Linh Linh quá sớm không phải là vì muốn nhìn Hà Linh Linh lần lượt lật xe sao?