Hà Linh Linh biết bản thân rơi vào thế hạ phong, tuy cô ta không phục nhưng bây giờ không thể không hòa hoãn thương lượng với Hà Loan Loan.
“Tôi thừa nhận trước đây tôi đã chiếm cuộc sống của cô nhiều năm như vậy, nhưng cô cũng phải biết lúc ấy cả hai chúng ta đều còn nhỏ, đều bú sữa của mẹ tôi lớn lên, bà ấy nhận sai hai đứa nhỏ cũng là bình thường mà. Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì bà ấy cũng đã nuôi cô, cô không thể hận bà ấy, ngược phải hiếu thuận với bà ấy chứ! Hiếu thuận là truyền thống tốt đẹp của tổ tiên chúng ta không phải sao? Huống chi phải biết tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cô khiến tôi không thoải mái cô cũng có được chỗ tốt nào đâu?”
Hà Loan Loan chỉ cảm thấy buồn cười, ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Đúng vậy, cô khiến tôi không thoải mái thì cô được chỗ nào tốt?”
Hà Linh Linh nhanh chóng nói: “Tôi làm cô không thoải mái khi nào? Chúng ta là người một nhà, răng cắn trúng lưỡi không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Hà Loan Loan gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ: “À, cho nên cô cảm thấy ngủ chiếu mười chín năm là bình thường? Tiêu hết mấy ngàn đồng mẹ tôi để lại cũng là bình thường? Vậy cô tới tìm tôi làm gì?”
Sắc mặt Hà Linh Linh trở nên khó coi: “Cô... được rồi, để cô ngủ chiếu là không tốt, nhưng nếu lúc đó cô nói cô không muốn ngủ chiếu thì tôi có thể buộc cô ngủ chiếu sao? Còn số tiền đã tiêu, cô bám riết không từ bỏ cũng đâu có ý nghĩa gì, cô...”
Thấy cô ta mặt dày vô sỉ như vậy, Hà Loan Loan lười nói chuyện cùng cô ta, nhấc chân bước đi.
Hà Linh Linh lúc này mới sốt ruột: “Ai, thôi, thôi, tôi sai rồi! Tôi giảng hòa với cô, tôi hy vọng chúng ta có thể ở chung hòa bình, nếu cô cảm thấy trước kia cô chịu tủi thân thì bây giờ tôi có thể bồi thường cho cô. Chỉ cần cô nói điều kiện là được. Tôi hy vọng sau khi giải quyết chuyện này, chúng ta vĩnh viễn không nhắc lại chuyện trước kia trước mặt nhà họ Cố nữa. Được không?”
Hà Loan Loan lạnh lùng nhìn cô ta: “Được, vậy cô bồi thường cho tôi năm ngàn đồng, tự tát bản thân mười chín cái thì tôi sẽ không gây phiền phức cho cô nữa.”
Hà Linh Linh quýnh lên: “Cô điên rồi! Tôi đào đâu ra năm ngàn đồng!”
Hà Loan Loan quay người muốn đi, Hà Linh Linh chỉ có thể nhanh chóng đồng ý: “Được được! Tôi trả lại cho cô năm ngàn đồng! Nhưng cô cũng biết bây giờ tôi không có năm ngàn tệ! Tôi chỉ có phí sinh hoạt Cố Viêm Lâm cho! Tôi có thể viết giấy nợ cho cô!”
“Được, giấy nợ thì giấy nợ, nhưng tiền đề là mỗi tháng cô phải trả một phần, như vậy đi, mỗi tháng trả hai trăm đồng, như vậy đã nhân từ rồi chứ?”
Trong lòng Hà Linh Linh mắng to nhưng vẫn phải xanh mặt bất đắc dĩ đồng ý.
Sau đó chính là mười chín cái tát.
Cô ta giơ tay, run rẩy khó có thể động thủ.
Nhưng vì để lấp kín miệng Hà Loan Loan, Hà Linh Linh vẫn cúi đầu tát mấy cái vào mặt mình!
Thật ra cô ta đã tính toán rồi, lúc giơ tay lên đánh thì sẽ làm như đã dùng rất nhiều sức lực, khi tay gần tới mặt thì sẽ không dùng sức lớn như vậy nữa, tát liên tục như thế sẽ không đau.
Nhưng Hà Loan Loan ôm cánh tay lạnh lùng nhìn cô ta, cười như không cười: “Đánh không được đúng không, đánh lại đi, biết Trần Thúy Hoa đánh tôi thế nào không?”
Hà Linh Linh chợt lạnh trong lòng, nước mắt đã sắp rơi ra.
Nhưng nếu so sánh tiền đồ và mấy cái tát tay này, cô ta vẫn chọn tát tay!
Bởi vậy, Hà Linh Linh tàn nhẫn tát một tát thật mạnh vào mặt mình!
Chát!!
Một cái tát này đã dồn hết sức lực, cô ta hung tợn nhìn Hà Loan Loan: “Như vậy được rồi chứ?”
Hà Loan Loan không chút để ý nói: “Được. Tiếp tục.”
Cô thật sự muốn nhìn người ngoan độc như Hà Linh Linh có thể vì tiền đồ mà ra tay tàn độc với bản thân không?
Đời trước, sau khi cô chết đi, Hà Linh Linh cũng không buông tha cô.
Hà Linh Linh bán bài vị của cô cho người khác nuôi âm hồn, mặc kệ đối phương là kẻ tội ác tày trời.
Cho nên sau khi Hà Loan Loan chết, linh hồn đã phải chịu khổ một thời gian dài.
So sánh với những chuyện Hà Linh Linh đã làm, mười chín cái tát này có tính là gì?
Hà Linh Linh như lên cơn điên, nhắm hai mắt, tát từng cái từng cái lên mặt mình, mỗi một cái tát đều dùng hết sức lực!
“Chát!! Mười cái, chát! Mười một!! Chát!!...”
Hà Linh Linh chảy nước mắt ròng ròng, cô ta nhắm hai mắt lung lay sắp đổ, vừa đánh bản thân vừa mặc sức tưởng tượng cảnh cô ta một d.a.o đ.â.m chết Hà Loan Loan!