Hà Loan Loan vốn chỉ định hôn trộm Cố Dục Hàn một chút, không ngờ người đàn ông này lại nhạy bén như thế.
Ngẫm lại thì cũng bình thường, nghề nghiệp của anh đã chú định anh phải là một người rất cảnh giác, một ngọn cỏ lay cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Gương mặt cô gái trắng nõn mang theo một tia xấu hổ: “Em, vừa nãy em thấy trên mặt anh có muỗi...”
Cố Dục Hàn cười nhẹ một tiếng, khẽ nhướng mày: “Hửm? Thế thì lạ quá, mùa này ở Tây Lâm mà còn có muỗi sao? Vậy để anh giúp vợ kiểm tra xem có muỗi hay không nhé...”
Anh nói xong đã cúi đầu khẽ cắn môi cô.
Chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào như quả đào mật ngày xuân, khiến người ta lưu luyến quên lối về.
Bàn tay người đàn ông nóng cháy, tinh tế vuốt ve làn da mịn màng của cô, nụ hôn sâu đến mức như muốn hút chặt cô vào người anh.
Cố Dục Hàn vô cùng mê luyến cô vợ nhỏ trong ngực mình.
Cô như một đóa hoa lan mềm mại thanh thuần, đẹp đến mức khiến người ta luyến tiếc không dám mạnh tay, nhưng có lúc lại muốn ôm cô vào lòng dày vò một phen.
Hà Loan Loan không nghĩ tới lực độ của Cố Dục Hàn càng lúc càng lớn, cũng cảm nhận rõ ràng chỗ khiến người ta sợ hãi của người đàn ông.
Cô nhỏ giọng xin tha: “Hức, em sai rồi, lần sau không dám trộm hôn anh nữa...”
Đuôi mắt của Cố Dục Hàn đỏ ửng, mạnh mẽ kiềm nén rời khỏi môi cô.
Người đàn ông nhẫn nại khắc chế nói: “Khoảng bao lâu nữa mới có thể?”
Mặt Hà Loan Loan nóng lên, cô biết anh đang có ý gì.
Âm thanh cô gái nhỏ ôn nhu ngọt ngào: “Hai ngày nữa là hết.”
Cố Dục Hàn khàn giọng nói: “Được, anh chờ em. Em ngủ đi, anh ra ngoài một chút.”
Anh nói xong bèn đứng dậy đi tới nhà vệ sinh, nhưng vẫn còn chưa đã thèm.
Một người ăn chay trường kỳ một khi đã khai trai đều sẽ có cảm giác ăn thế nào cũng không thấy no.
Hà Loan Loan nhắm chặt hai mắt vui đầu trong ổ chăn, trái tim không ngừng đập thình thịch.
Sau khi Cố Dục Hàn trở về lại có chút mất ngủ, mãi một lúc sau cô cũng cảm nhận được, trong lòng có chút bất an.
Sự yên tĩnh bao trùm cả hai người, Hà Loan Loan lén lút mở một con mắt, vừa mới mở ra đã kinh ngạc khi thấy ánh trăng bên ngoài len lỏi qua ô cửa sổ chiếu vào phòng.
Ánh sáng mờ ảo, Cố Dục Hàn đang dịu dàng ngắm nhìn cô.
Cô cẩn thận mở miệng: “Anh, sao lại không ngủ được thế?”
Cố Dục Hàn giơ tay xoa đầu cô: “Ăn không no.”
Hà Loan Loan:...
Cô cắn môi: “Nhưng mà, nhưng mà, em bây giờ...”
Thật sự không có cách nào giúp anh nha!
Cô vươn đôi tay tinh tế trắng nõn ôm lấy tay anh an ủi: “Anh, nhịn một chút nhé?”
Nhưng ánh mắt Cố Dục Hàn lại nhìn theo tay cô: “Hay là em giúp anh đi?”
Ánh trăng như sương bạc bao trùm nửa căn phòng.
Nửa người Hà Loan Loan vùi trong ổ chăn, bị cưỡng ép giúp đỡ Cố Dục Hàn bé nhỏ.
Đêm nay vừa dài vừa mỏi mệt!
Ngày hôm sau, lúc Hà Loan Loan thức dậy thì đã là chín giờ rưỡi sáng.
Ở nhà chính, Hà Linh Linh mang theo gương mặt sưng đỏ lấy lòng Hạ Quân.
“Mẹ, con làm bữa sáng rồi. Mẹ ăn thử đi.”
Cô ta nói xong đã xoay người đưa kẹo cho Chính Chính và Phỉ Phỉ: “Tối qua ngủ có ngon không? Hôm nay dì mang các con ra ngoài chơi nhé? Chúng ta có thể đi thả diều, còn có thể đi câu cá.”
Chính Chính nghe được lời này thì có chút d.a.o động, nó thích câu cá.
Phỉ Phỉ duỗi tay nhận kẹo, Hạ Quân ho khan một tiếng, Phỉ Phỉ chỉ đành nói: “Con không ăn kẹo, ăn kẹo sẽ hư răng! Xấu lắm!”
Hà Linh Linh có chút xấu hổ, lại thấp giọng nói: “Chúng ta đi bắt chim sẻ, đi mua hồ lô ngào đường, đi chơi bao cát, được không?”
Đôi mắt tròn xoe của Phỉ Phỉ đảo một vòng, con nít ham chơi mà, nó lập tức đồng ý: “Vậy được rồi!”