Chương 182: Phong Diệp Cốc 2
"Đó là đại sư Thái Cực Quyền, Triệu Khôn Mộc còn có đại sư Hình Ý Quyền, Tiền Thủy, hai người này thực lực đều có thể địch lại Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn, đang đứng vị trí đỉnh phong ở giới luyện võ.”
“Trời ạ, thoáng cái xuất hiện bốn vị cao thủ đỉnh cấp!"
“Sao bọn họ lại đối với người thanh niên tóc dài kia cung kính như vậy?"
“Thanh niên tóc dài đó là ai? Tôi chưa bao giờ thấy anh ta trước đây. "
“Tôi cũng chưa từng thấy qua."
......
Một số người liên tục lên tiếng bàn tán.
Trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ khiếp sợ, đám người Lý Thiên Hằng, Triệu Khôn Mộc xuất hiện một người cũng đã không tồi rồi, nhưng hiện tại xuất hiện tới bốn người lận.
Hơn nữa hiện tại có thể để cho Triệu Khôn Mộc đi cùng, giới luyện võ căn bản sẽ không có người có thân phận cao như vậy, nhưng trước mắt lại xuất hiện một người.
"Đó là..." Diệp Tinh cũng đang nhìn người thanh niên tóc dài kia, lúc này vị trí ngực của thanh niên tóc dài có một đóa tựa hồ giống như lá phong.
"Phong Diệp Cốc?" Hiện tại vậy mà lại có người của Phong Diệp Cốc đi tới nơi này?" Diệp Tinh trong lòng hơi kinh hãi.
Phong Diệp Cốc, một nơi rất thần bí, Diệp Tinh ở tận thế đen tối nhiều năm sau mới nghe nói.
Nghe đồn sau khi tận thế đen tối bộc phát, thực lực mọi người đều rất yếu, cho dù tu luyện cũng chỉ là ở giai đoạn tu luyện, nhưng khi đó đã có người thực lực rất mạnh, thậm chí có cường giả cấp vương cảnh!
Đó chính là Phong Diệp Cốc!
Nghe đồn Phong Diệp Cốc là môn phái thời xưa lưu lại, vẫn luôn trải qua cuộc sống ẩn cư, cách ly với thế giới bên ngoài, bọn họ tự mình nắm giữ một ít công pháp không trọn vẹn.
Nhân số Phong Diệp Cốc không nhiều lắm, nhưng thực lực đều rất mạnh, thậm chí có mấy vị cường giả cấp vương cảnh!
Vào đầu ngày tận thế, Phong Diệp Cốc xuất thế, cơ hồ quét ngang tất cả, không có ai là đối thủ của bọn họ.
Nhưng mà loại tình huống này không duy trì bao lâu, những người tu luyện khác không ngừng đạt được cơ duyên nghịch thiên, thực lực càng ngày càng mạnh, thực lực Phong Diệp Cốc tự nhiên có vẻ càng ngày càng yếu, chờ một, hai năm, cường giả vương cảnh không ngừng toát ra, Phong Diệp Cốc liền không có bất kỳ ưu thế gì nữa dần dần biến mất không thấy.
Nhưng mà, hiện tại tận thế đen tối còn chưa có xuất hiện, Phong Diệp Cốc nếu có một vị cường giả cấp vương cảnh đi ra, phỏng chừng tất cả người luyện võ nơi này cộng lại cũng không phải đối thủ của một mình đối phương.
"Không nghĩ tới hiện tại có người của Phong Diệp Cốc đi ra, nhưng mà thực lực hẳn là không mạnh. Công pháp Phong Diệp Cốc không trọn vẹn, muốn tu luyện rất khó, muốn đạt tới vương cảnh trên cơ bản đều phải vượt qua sáu mươi tuổi. Diệp Tinh trong lòng âm thầm nói.
"Đúng rồi, nghe đồn trong Phong Diệp Cốc có một thai nghén của một trái cây kỳ dị, đối với linh thú có tác dụng rất lớn, cuối cùng bị Kiếm Hoàng chiếm được. Nếu mình lấy được nó vậy hoàn toàn có thể gia tăng năng lực của trùng tầm bảo Tiểu Hắc. " Bỗng nhiên, Diệp Tinh nghĩ tới cái gì, trong lòng khẽ động.
Quả trong Phong Diệp Cốc kia nuôi dưỡng thật lâu.
Lúc Diệp Tinh đang nghĩ, Triệu Khôn Mộc, Tiền Thủy đang ở cùng thanh niên Thẩm Hạo Thiên.
Hai người bọn họ cũng không dám có bất kỳ chậm trễ nào, vị Thẩm Hạo Thiên này bỗng nhiên đi ra, sau đó một chiêu liền dễ dàng đánh bại bọn họ, thực lực cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Thẩm Hạo Thiên đánh bại bọn họ, liền để cho bọn họ triệu tập những người luyện võ tới, chuẩn bị một hồi giao dịch, có thể nói, sự kiện này chính là một tay Thẩm Hạo Thiên thúc đẩy.
"Triệu Khôn Mộc, Tiền Thủy, bây giờ người tới không sai biệt lắm rồi đúng chứ?" Thẩm Hạo Thiên mỉm cười nói.
"Thẩm công tử, hẳn là không sai biệt lắm, có thể bắt đầu." Triệu Khôn Mộc gật đầu nói.
"Vậy thì tốt." Thẩm Hạo Thiên gật đầu.
Nhìn đông đảo người luyện võ trước mắt, sâu trong đáy mắt Trầm Hạo Thiên có một tia khinh thường.
Thấy Thẩm Hạo Thiên gật đầu, Triệu Khôn Mộc tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Các vị, hiện tại sự kiện võ thuật sắp bắt đầu."
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Triệu Khôn Mộc.
"Sự kiện chia làm hai giai đoạn, một là tỷ thí võ thuật, năm người một tổ, tự do đi lên, bảo vật lấy ra phải đặc biệt, nếu như không có bảo vật, nộp một trăm vạn cũng có thể đi lên tỷ thí."
"Giai đoạn thứ hai chính là tự do giao dịch, mọi người đem bảo vật trên người mình xuất ra, cùng những người khác tự do giao dịch bảo vật."
Nói xong, Triệu Khôn Mộc mỉm cười nói: "Được rồi, bây giờ bắt đầu đi."
- Tỷ thí võ thuật? Diệp Tinh nghe Triệu Khôn Mộc nói xong, trong lòng thầm nghĩ.
Nhất thời, có người tiến lên nộp phí, bắt đầu tỷ thí.
"Thực lực của những người này cũng chỉ là bình thường." Diệp Tinh nhìn một chút, lắc đầu.
Tỷ thi võ thuật này có một quy củ, thực lực không thể chênh lệch quá lớn, chân chính tự do lựa chọn chỉ có một lần.
Ví dụ như Lý Thiên Hằng coi trọng một kiện bảo vật, có thể gia nhập sân thi đấu tỷ thí võ thuật, tỷ thí với bốn người khác.
Hơn 90% khả năng những người khác không phải là đối thủ của ông ta.
Đương nhiên, sau khi tỷ thí kết thúc, Lý Thiên Hằng liền không thể lựa chọn như vậy một lần nữa, bằng không chính là thuần túy khi dễ người khác.
"Ừm?"
Diệp Tinh đi tới một chỗ, bỗng nhiên ngừng lại, lúc này nơi này có một người đàn ông lấy ra một tảng đá vô cùng cứng rắn.