Chương 229: Cửa hàng thú cưng đóng cửa 2
Ở Bắc Kinh, Khương Lâm và Tần Nhược Hi ở cùng một chỗ. Lúc này trên mặt Khương Lâm tràn đầy vẻ đắc ý.
"Nhược Hi, cô xem hiện tại cửa hàng thú cưng còn có Đầu tư Tinh Nguyên dưới trướng Diệp Tinh toàn bộ đã đóng cửa, hắn hiện tại cái gì cũng không làm được." Khương Lâm tự đắc nói.
"Còn tưởng rằng Diệp Tinh có bản lĩnh gì, dám không đem chúng ta vào mắt sao, hiện tại căn bản không có bất kỳ lực ngăn cản nào! Lúc này mới có mấy ngày?"
Dưới sự chèn ép của bọn họ, toàn bộ nhân viên của Diệp Tinh đều bị đào đi, như vậy Diệp Tinh còn có thể điều hành công ty như thế nào? Cho dù Diệp Tinh lại thành lập công ty khác, anh ta cũng sẽ dùng phương pháp tương tự đem người khác toàn bộ đào đi.
Nếu Diệp Tinh đầu tư vào điện ảnh, anh ta có thể đào nam, nữ chính đi khi bộ phim quay được một nửa, chỉ cần trả một ít tiền phạt vi phạm hợp đồng mà thôi, hoặc là thêm trở ngại cho đoàn làm phim, vân vân, đủ loại phương pháp cản trở hắn, Diệp Tinh muốn làm một bộ phim hoàn chỉnh rất khó.
Năm tập đoàn lớn của bọn họ liên thủ, muốn đối phó một người quá dễ dàng.
"Bây giờ là xã hội tiền bạc, Diệp Tinh cho rằng bản lĩnh của mình lớn, có gì đặc biệt sao? Hắn hiện tại còn có thể xoay người sao?" Khương Lâm nhìn Tần Nhược Hi mỉm cười nói: "Cho nên, Diệp Tinh căn bản không có gì so sánh với chúng ta."
Anh ta không chỉ vì quả màu đỏ kia chèn ép Diệp Tinh, mà còn là vì chứng minh với Tần Nhược Hi biết mình mạnh hơn Diệp Tinh.
Nghe vậy, Tần Nhược Hi khẽ cau mày, nói: "Tôi và Diệp Tinh không có bất kỳ quan hệ gì, chuyện của hắn anh không cần nói với tôi."
Cô nhớ tới khuôn mặt trẻ tuổi của Diệp Tinh, sắc mặt lạnh nhạt. Khương Lâm lạnh nhạt cười, không nói gì nữa.
Hiện tại danh tiếng của Diệp Tinh còn có một ít, chờ qua vài năm, cái tên Diệp Tinh lại có mấy người biết? Bây giờ có quá nhiều thiên tài kinh doanh xuất hiện và biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
"Chờ đi, Nhược Hi, tôi sẽ cho cô thấy bộ dáng chật vật mấy năm tiếp theo của Diệp Tinh, đến lúc đó cô sẽ nhận ra, có được vũ lực ở trong xã hội này cũng không có tác dụng gì!" Khương Lâm đứng ở trước cửa sổ, nhìn xuống thành phố phồn hoa, khóe miệng lộ ra một tia tự tin.
......
Sân bay Tây An vô cùng khổng lồ, chiếm diện tích vô cùng lớn, người qua lại mặc dù nhiều, nhưng hiển nhiên không thể so sánh với Thượng Hải.
Luận mức độ phồn hoa, Thượng Hải tuyệt đối là vượt qua Tây An.
"Đến rồi!"
Diệp Tinh đi ra khỏi sân bay, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười. Sau khi ngày tận thế buông xuống, rất nhiều thành phố bị ảnh hưởng, nhưng Tây An trong giai đoạn đầu lại vô cùng an toàn, là nơi đầu tiên ổn định trật tự, dẫn đến rất nhiều người tụ tập về phía Tây An.
Mà hắn cùng Giang Lam Thành, Lân Pha cũng là ở chỗ này gặp được. Tất cả họ đều đến từ Tây An. Gọi một chiếc taxi, Diệp Tinh trực tiếp đi về phía đích đến.
......
Giang Lam Thành, một cựu chiến binh, luôn làm công tác an ninh. Ông ta đi xe máy trở về khu phố nhà của mình.
"Đinh!"
Chuông cửa vang lên, sau đó cửa phòng mở ra, một thiếu nữ chừng mười lăm tuổi xuất hiện, cô nhìn Giang Lam Thành lập tức cười nói: "Ba, ba đã về."
Cô gái là Giang Tiểu Lan, con gái của Giang Lam Thành.
"Lão Giang, đồ ăn đã nấu xong, mau tới đây ăn đi." Một người phụ nữ trung niên bước ra, mỉm cười. Một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, vui vẻ hòa thuận.
"Được rồi, tôi ăn xong, tôi chuẩn bị đến công ty một chút." Đợi qua hai mươi phút, Giang Lam Thành đứng lên nói.
- Lão Giang, ông chủ công ty các ông còn chưa xuất hiện sao? Người phụ nữ trung niên Tiếu Hà nhìn Giang Lam Thành hỏi.
Giang Lam Thành lắc đầu, nói: "Không có."
Trên thực tế, hơn nửa năm trước Giang Lam Thành là một người thất nghiệp, nhưng một công ty bảo vệ đột nhiên tuyển dụng ông ta, và để cho ông ta đảm nhận vị trí phó giám đốc, xử lý một số điều trong công ty.
Người quản lý công ty bảo vệ cũng nói rằng ông chủ đặc biệt bổ nhiệm ông ta. Nhưng cả công ty vẫn không thấy ông chủ xuất hiện, điều này khiến trong lòng Giang Lam Thành cảm thấy có chút không yên tâm. Nếu không phải mỗi tháng đều nhận được tiền lương rất cao, hơn nữa còn được trả tiền đúng giờ, Giang Lam Thành đều cho rằng công ty kia là công ty lừa đảo.
Rời khỏi nhà, đi tới cửa công ty, Giang Lam Thành lại đột nhiên nhìn thấy một người thanh niên đang chuẩn bị đi vào.
"Cậu đến đây có chuyện gì không?" Giang Lam Thành lập tức hô, sải bước đi vào.
Bây giờ không có nhiều người trong công ty. Diệp Tinh xoay người, nhìn khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông trước mắt, trên mặt nhất thời lộ ra một tia tươi cười, nói: "Giang Lam Thành."
"Cậu biết tôi?"
Nghe Diệp Tinh trực tiếp gọi ra tên của mình, Giang Lam Thành lại sửng sốt.
Lời nói của ông ta vừa dứt, một người đàn ông diện mạo hơi mập mạp liền sải bước từ trong công ty đi ra, nhìn Diệp Tinh vẻ mặt tươi cười, nói: "Diệp tổng."
- Giám đốc Trương, người này là ai vậy? Giang Lam Thành nhìn người đàn ông mập mạp bên cạnh, nhịn không được hỏi.
Người đàn ông mập mạp kia là người giám đốc của công ty ông ta.