Chương 330: 1 tháng 1
- Không biết mình chết, Tiểu Ngư sẽ như thế nào? Biết mình sắp chết, Diệp Tinh trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Hắn cảm thấy sinh mệnh của mình thoáng cái trở nên chậm rãi hơn rất nhiều, chung quanh cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thế nhưng, ở trong yên tĩnh này, bỗng nhiên một thân ảnh từ trước người hắn bay ra, chắn ở phía trước hắn.
Roẹt...
Giọt máu tươi kia bay tới, tiếp xúc với thân ảnh kia.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, một cỗ huyết khí ngập trời phóng lên cao, hoàn toàn bao phủ khu vực bốn phía. Chung quanh yên tĩnh hoàn toàn biến mất, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, nhưng Diệp Tinh lại hồn nhiên không biết gì.
Hắn nhìn bóng dáng phía trước hoàn toàn bị máu đỏ vây quanh, ánh mắt lập tức đỏ lên.
"Tiểu Ngư ! !!"
......
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Màu đỏ kia là cái gì vậy?"
Lúc này mọi người ở các nơi trên thế giới đều khẩn trương xem video, trong video, sau khi quả bom hạt nhân phát nổ ác ma vẫn lại xuất hiện, mà máy bay chiến đấu bay phía trước biến mất, thân ảnh Diệp Tinh bỗng nhiên xuất hiện trong hư không, sau đó tựa hồ một giọt máu tươi xuất hiện, video kia liền lâm vào mơ hồ, tựa hồ tín hiệu bị ngăn đứt, cái gì cũng không thấy rõ.
Chờ đến khi xuất hiện tín hiệu, toàn bộ video hiển thị rất nhiều màu đỏ.
......
- Tiểu Ngư! Diệp Tinh nhìn thân ảnh Lâm Tiểu Ngư, sau khi Lâm Tiểu Ngư chắn ở trước mặt hắn, sát khí trong giọt máu kia lại nhanh chóng biến mất, mà thân thể Diệp Tinh cũng có thể cử động.
Vệt sáng màu đỏ tiêu tán, thân ảnh Lâm Tiểu Ngư xuất hiện, chẳng qua cả người cô đều đầy máu, nhìn qua giống như một huyết nhân.
"Tiểu Ngư, em làm sao vậy?" Ánh mắt Diệp Tinh đỏ bừng, không ngừng hô.
Cơ thể của hắn run rẩy vì sợ cái gì đó xảy ra.
Cảnh tượng kiếp trước lại hiện lên trong đầu hắn như một cơn ác mộng, hắn ôm chặt lấy Lâm Tiểu Ngư, luồng năng lượng kỳ dị của Sinh Nguyên thuật không ngừng đưa vào trong cơ thể Lâm Tiểu Ngư.
Tuy rằng trong cơ thể Lâm Tiểu Ngư còn có một ít sinh cơ, nhưng mà cũng rất mỏng manh, giống với kiếp trước.
Loại đau đớn này hắn thật sự không muốn phải chịu đựng lần thứ hai.
"Diệp... Diệp Tinh." Dường như Lâm Tiểu Ngư nghe được tiếng kêu gào của Diệp Tinh, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn về phía Diệp Tinh.
"Tiểu Ngư, em không sao chứ!" Diệp Tinh lo lắng nói: "Trên người của em có chỗ nào bị thương không, mau nói cho anh."
Giọt máu khiến cho hắn cũng không chịu nổi, thân thể sắp tan vỡ kia thế nhưng lại bị Lâm Tiểu Ngư hấp thu, hắn không biết nguyên nhân là gì, nhưng cũng không muốn biết, hiện tại hắn chỉ muốn Lâm Tiểu Ngư có thể khôi phục.
"Để ta xem một chút!" Lúc này tất cả mọi người bên trong Thôn Phệ đỉnh đều đi ra, Nguyên Lệ Văn trực tiếp nói.
Ông...
Một luồng ánh sáng màu trắng tỏa ra từ trên người cô ta, sau đó quét về phía cơ thể Lâm Tiểu Ngư.
Diệp Tinh nhẹ nhàng ôm Lâm Tiểu Ngư, có chút căng thẳng nhìn Nguyên Lệ Văn.
"Không sao!" Chỉ hai chữ đơn giản lại khiến cho trái tim đang căng thẳng của Diệp Tinh hơi thả lỏng một chút.
"Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều không có tổn thương gì, lớp vảy máu này cũng chỉ là mặt ngoài, không ảnh hưởng đến thân thể." Nguyên Lệ Văn dùng máy phi hành của mình kiểm tra một chút, nói: "Không cần lo lắng, tôi lấy danh dự của tiên tử xinh đẹp nhất Thiên Lan giới cam đoan, tuyệt đối không chết được."
Thị huyết thú đã chết, tâm trạng của cô ta cũng lập tức tốt lên.
Nói xong, chỗ sâu trong đáy mắt Nguyên Lệ Văn còn có một tia kỳ dị: "Cái giọt máu tươi khủng bố đến mức ngay cả thị huyết thú đều có thể bị giết ngay lập tức vậy mà lại bị một kẻ yếu ớt Địa Nguyên cảnh hấp thu? Mà lại không chết, thật là quá mức kỳ lạ!"
Cô ta đã biết sự khủng bố của giọt máu tươi kia!
"Chẳng lẽ là thể chất đặc thù? Hoặc là trong cơ thể có ẩn chứa một tia máu truyền thừa này, hai bên thuộc loại đồng tông đồng nguyên?" Trong lòng Nguyên Lệ Văn có nhiều suy nghĩ.
Lúc này cô ta đã không còn nhìn Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư với ánh mắt khinh thường nữa.
Bảo vật trên người Diệp Tinh nhiều vô kể, ngay cả Thị huyết thú Thiên Huyền cảnh đỉnh phong cũng có thể giải quyết, Lâm Tiểu Ngư thậm chí còn có thể hấp thu giọt máu tươi khủng bố kia!
Ở trên Tinh cầu thất lạc còn có hai người như vậy, đây tuyệt đối là một vận may lớn, nói không chừng tương lai sẽ quật khởi trong vũ trụ.
Nghĩ đến đây, nhất thời trong lòng Nguyên Lệ Văn có một vài ý tưởng.
"Thật tốt quá!" Diệp Tinh ôm Lâm Tiểu Ngư, không chút để ý đến vết máu khủng bố trên người cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ kích động.
"Tiểu Ngư, không sao đâu." Hắn ôm Lâm Tiểu Ngư, giống như ôm lấy toàn bộ thế giới.
"Anh mang em quay về Tây An!"
......
Lúc mọi người rời đi, ánh sáng màu đỏ vẫn còn tồn tại, mãi đến 10 phút đồng hồ mới biến mất, có điều toàn bộ hải vực đã không còn ai.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ác ma kia, Tinh Đế và những người khác đều biến mất?"
......
Trong lòng mọi người bối rối, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nửa giờ sau, mấy chiếc máy bay trực thăng đến trục vớt người khổng lồ thần bí cao gần 100m ra ra khỏi hải vực.
"Con ác ma này đã chết!"
"Thật tốt quá!"
"Tinh Đế và những người khác thế nào ?"
......