Chương 338: Phục chế lại thiên phú!
Sau khi người thanh niên bước vào, nhìn về phía Tử Thược, mỉm cười hành lễ, nói: “Kính chào thẩm thẩm* (tương đương ở trái đất thời hiện đại là thím).”
tương đương ở trái đất thời hiện đại là thím
“Đứa trẻ ngoan.” Tử Thược cười nhìn người thanh niên kia, hoàn toàn khác với lúc đối xử với Diệp Tinh.
Trong khi Tử Thược hỏi thanh niên, Nguyên Lệ Văn nhanh chóng đến bên Diệp Tinh và nói nhỏ: “Diệp Tinh, đây là anh trai họ của ta - Kim Vũ.”
Diệp Tinh gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng hắn cũng không bình tĩnh như vậy.
Bùm!
Khi nhìn thấy người thanh niên này, những khí lưu màu xám vốn luôn ổn định trong tâm trí hắn lập tức náo loạn.
Gần bốn phần năm khí lưu màu xám ngưng tụ ở một chỗ, tạo thành một chấm đen nhỏ.
Đồng thời, một thông tin lạ báo cho Diệp Tinh biết.
“Lại xuất hiện!” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Những khí lưu màu xám trong tâm trí đã từng xuất hiện một lần trước đây, đó là khi nhìn thấy Tôn Giai Di, lúc đó, Diệp Tinh đưa ra một số kết luận rằng những khí lưu màu xám này có thể phục chế lại thiên phú* (tài năng bẩm sinh) của những người khác.
tài năng bẩm sinh
“Kim Vũ này đã thức tỉnh dị năng nào vậy?” Lúc này Diệp Tinh thầm nghĩ.
Những chấm đen nhỏ trong tâm trí hắn không ngừng dao động, có thể biến đổi bất cứ lúc nào.
“Tiểu Vũ, việc tu luyện gần đây thế nào?” Tử Thược mỉm cười.
Kim Vũ là thiên tài thiên huyền cảnh mạnh nhất của gia tộc họ, chỉ mới hai mươi ba tuổi, thiên phú vô cùng tuyệt vời.
Theo đánh giá của gia chủ họ, Kim Vũ là một vị thiên tài mạnh nhất trong gia tộc Nguyên Lam gần chục ngàn năm nay, trong quá trình lựa chọn thiên tài của Chúa tể thế giới Hạo Nguyên vài năm sau đó, có một tia hy vọng tiến vào thế lực của Chúa tể thế giới Hạo Nguyên, địa vị của anh ta đương nhiên rất cao.
“Thẩm thẩm, gần đây con học được một chiêu mới, có thể biểu diễn cho thẩm thẩm xem.” Kim Vũ cười khẽ.
Anh ta mặc một bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng, trông vô cùng tinh tế, ngay khi xuất hiện, dường như trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Hai ngón tay của bàn tay phải đan vào nhau, rồi Kim Vũ hướng về phía khoảng không.
“Gầm!”
Như thể tiếng gầm của một con quái thú khổng lồ truyền đến, sau đó một luồng sáng đen xuất hiện trong khoảng không, không ngờ lại tạo thành một con cự thú (thú khổng lồ) màu đen kỳ lạ.
thú khổng lồ
“Nứt!”
Cự thú bay về phía bức tường thành phía xa, trên bức tường đột nhiên xuất hiện một cái lỗ hổng, đồng thời xuất hiện một loạt vết nứt nhỏ.
“Trời ạ, mạnh quá! Bức tường thành này cứng đến kinh người, cho dù là cường giả đỉnh phong thiên huyên cảnh cũng khó có thể phá hủy được một chút. Thực lực của thiếu gia Kim Vũ cũng ở đỉnh phong của thiên huyền cảnh, một đòn tấn công duy nhất đã đánh bật bức tường thành này tạo ra một lỗ hổng lớn như vậy. Thực lực này ít nhất mạnh hơn mấy lần so với đỉnh phong của thiên huyền cảnh thông thường!”
“Xứng đáng là thiên tài thiên huyền cảnh mạnh nhất trong gia tộc Nguyên Lam của chúng ta!”
“Mấy năm sau, cuộc tuyển chọn thiên tài thiếu gia Kim Vũ nhất định sẽ làm mọi người kinh ngạc!”
…....
Dường như nhiều người xung quanh không khỏi xuýt xoa.
“Hắc nguyên hống (tên gọi của một chiêu thức) ! Tiểu Vũ con đã thực sự luyện thành hắc nguyên hống!” Tử Thược nhìn Kim Vũ, không ngừng gật đầu, trên khuôn mặt lộ vẻ hài lòng.
tên gọi của một chiêu thức
“Chỉ mới nắm được, vẫn chưa thành thạo lắm ạ.” Kim Vũ khiêm tốn nói.
Trong khi họ đang nói chuyện, vào lúc này, trong lòng Diệp Tinh dấy lên một làn sóng.
“Dị năng hắc ám! Hóa ra là dị năng hắc ám!” Trái tim Diệp Tinh rung lên.
Hắn đã phục chế dị năng hắc ám của Tôn Giai Di trước đó, nhưng không ngờ rằng thứ này lại khiến khí lưu màu xám trong tâm trí hắn dao động lúc này.
“Nói như vậy một loại thiên phú đồng dạng có thể tiếp tục phục chế, nhưng không biết là che lấp hay xếp chồng lên?” Diệp Tinh ngầm hỏi.
“Chuyển hóa!”
Hắn hít sâu một hơi, sau đó ý thức trực tiếp phát ra mệnh lệnh.
Bùm!
Đột nhiên, những đốm sáng màu đen nhanh chóng rời khỏi tâm trí hắn, sau đó hóa thành vô số chấm nhỏ phân tán, rồi biến mất.
“Nó được tích hợp vào cơ thể mình sao?” Diệp Tinh không cảm thấy bối rối, điều này đã xảy ra một lần trước đây.
Lúc này, trong đầu hắn vẫn còn có một phần nhỏ khí lưu màu xám.
Khi thực lực tăng lên, khí lưu màu xám trong tâm trí Diệp Tinh tăng lên với tốc độ nhanh hơn, đã hơn một năm kể từ khi hắn phục chế thiên phú dị năng hắc ám của Tôn Giai Di, tổng số lượng khí lưu màu xám tạo ra trong tâm trí hắn nhiều hơn một chút so với khi phục chế cho Tôn Giai Di.
“Nếu mình dự đoán không sai, hiện tại dị năng hắc ám của mình chắc cũng giống như Kim Vũ này.” Diệp Tinh trong lòng thầm nói.
Sau lần phục chế cuối cùng, thiên phú dị năng hắc ám của hắn hoàn toàn giống hệt Tôn Giai Di.
Không ai ở đây có thể tưởng tượng được rằng giờ đây chàng thanh niên đến từ tinh cầu thất lạc đang đứng đây một cách ngượng ngùng này lại có thiên phú sánh ngang với thiên tài thiên huyền cảnh mạnh nhất của gia tộc bất tử Nguyên Lam bọn họ!
Tuy nhiên, Diệp Tinh không thể biểu hiện ra được.
“Văn Văn, sao con nhìn thấy anh Tiểu Vũ không chào?” Tử Thược cau mày khó chịu khi nhìn thấy con gái mình đứng cùng Diệp Tinh.
“Anh Tiểu Vũ.” Nguyên Lệ Văn đành phải hét lên.
“Văn Văn.” Kim Vũ cười và nói: “Anh trước đây lang thang qua nơi này, tình cờ nghe nói về tin tức em bị mất tích nên nhanh chóng tới đây, bây giờ em vẫn ổn thật quá tốt rồi.”