Chương 497: Lĩnh vực Hắc Diệu 2
- Vù! Vù!
Hoang nguyên khổng lồ mênh mông vô tận, lại có từng đạo gió không ngừng thổi tới, những thứ gió này vô cùng sắc bén, rét lạnh thấu xương.
Mặt đất nứt ra, tràn đầy dấu vết tang thương, nhìn rất nhiều nham thạch kia đều đã hóa thành tro đá, không biết đã tồn tại bao lâu.
"Đây là thế giới Hắc Diệu sao?" Diệp Tinh yên lặng đứng ở một chỗ, nhìn bầu trời đầy sương mù.
Lúc này hắn thoạt nhìn thân cao ba mét, dáng người cường tráng, trên mặt còn có một vài hoa văn kỳ bí màu tím.
Huyễn ảnh đã thay đổi hoàn toàn khuôn mặt của hắn.
Lúc này thân hình Diệp Tinh đặc sắc tương tự như thế giới Hắc Diệu.
- Dựa theo chỉ thị của thế giới Hắc Diệu, mình hiện tại hẳn là ở trên bình nguyên Cự Linh, hiện tại trước tiên đi tìm một chỗ có người rồi nói sau!
Diệp Tinh nhìn về phía bốn phía.
Vù!
Bóng dáng hắn lướt qua, nhanh chóng bay về phía xa xa.
......
Trong một khu vực, đoàn người đang nhanh chóng đi lại, số lượng người đi đường này chừng mấy chục, chẳng qua nhìn thoáng qua có chút chật vật.
"Ông nội, chúng ta đây là đi thành Thạch Nghiêu sao?" Một cậu bé trông dưới mười tuổi nhìn thấy một ông già hỏi.
"Ừm." Lão giả cầm đầu đầu đầy tóc bạc, nhìn thực lực của ông ta ở hư không cảnh sơ kỳ.
"Tiểu Thạch, bộ lạc chúng ta bị những hung thú kia phá hủy, chỉ có thể đi tới thành Thạch Nghiêu tìm kiếm cơ hội sinh tồn." Lão giả nhìn cậu bé, trịnh trọng nói.
"À." Cậu bé dường như hiểu mà không hiểu gật đầu.
Nhìn bộ dáng của cậu rõ ràng trước kia chưa từng chịu qua khổ cực gì.
Ông già thở dài.
Cho dù tiến vào thành Thạch Nghiêu, bọn họ có thể sống sót hay không vẫn là một vấn đề.
"Ông nội."
"Tộc trưởng."
Cách đó không xa có hai người đi tới, một người là thiếu nữ gần hai mươi tuổi, mặc một thân áo da thú, người còn lại là thanh niên diện mạo cao lớn đẹp trai, nhìn qua hai mươi mấy tuổi.
“Chị, anh Lâm Tinh." Cậu bé Tiểu Thạch nhìn thấy hai người nhất thời vui vẻ hô.
- Rống!
Bỗng nhiên một tiếng nổi giận truyền đến, sau đó cách đó không xa một con hung thú khổng lồ thân cao chừng bảy mét xuất hiện, ánh mắt khát máu nhìn mấy chục người này.
- Đây là cự khủng thú?
......
Mọi người nhìn thấy hung thú thật lớn, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Tiểu Thạch, đi nhanh! Cô gái mặc áo da thú vội vàng hét lên.
Nói xong ánh mắt của cô theo bản năng nhìn về phía thanh niên cao lớn đẹp trai bên cạnh, nói: "Anh Lâm Tinh."
"Tiểu Vân, không cần lo lắng, thực lực cự khủng thú này chỉ là vừa mới đạt tới hư không cảnh, tuyệt đối không phải là đối thủ của tộc trưởng." Thanh niên cao lớn đẹp trai Lâm Tinh trầm giọng nói.
"Tiểu Vân, cháu bảo vệ tốt Tiểu Thạch." Lão giả trầm giọng nói.
- Rống! Bỗng nhiên lại là từng đạo tiếng gầm giận dữ truyền đến, sau đó lại xuất hiện rất nhiều mấy con hung thú nhỏ, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm mọi người.
- Không chỉ có một cự khủng thú!
"Làm sao bây giờ?"
......
Theo số lượng cự khủng thú gia tăng, mọi người càng là vô cùng hoảng sợ.
"Mọi người đừng hoảng sợ! Ta đến đối phó cự khủng thú hư không cảnh này, Lâm Tinh, ngươi cùng những người khác đối phó với cự khủng thú khác.” Lão giả Katucci trầm giọng phân phó.
- Vâng, tộc trưởng! Lâm Tinh và một số người ở đạo tắc cảnh lập tức gật đầu.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Từng đạo công kích không ngừng va chạm cùng một chỗ.
- Tiểu Thạch, chúng ta đi! Cô gái Tiểu Vân lôi kéo em trai của mình không ngừng tránh né, thực lực của cô rất thấp, còn chưa tới đạo tắc cảnh, không thể đối phó được những cự khủng thú này.
"Ô oa." Bỗng nhiên, xa xa một tiếng khóc vang lên.
Nơi đó có một cô gái thoạt nhìn tuổi còn rất nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy vẻ kinh hoảng, nước mắt không ngừng rơi xuống, mà cách đó không xa, một cự khủng thú đạo tắc cảnh đang nhanh chóng đánh tới, nhìn mục tiêu chính là tiểu cô nương này.
"Tiểu Lan." Nhìn thấy cô bé kia, cô gái Tiểu Vân cùng cậu bé Tiểu Thạch nhất thời lo lắng, chuẩn bị xông tới.
"Tiểu Lan anh đến cứu em." Cậu bé nhanh chóng chạy, nhưng rõ ràng giữa cậu và cô bé Tiểu Lan có một khoảng cách, không thể vượt qua.
Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cự khủng thú cách cô bé càng ngày càng gần.
"Không cứu được nữa rồi." Cô gái Tiểu Vân theo bản năng nín thở, nhìn thấy bóng dáng của cự khủng thú bao phủ cô bé.
Vút! Vút! Vút!
Đúng lúc này, bỗng nhiên xa xa ba thanh trường kiếm bay tới, tốc độ của ba trường kiếm này nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đi tới bên cạnh cự khủng thú.
Lúc này cự khủng thú đã mở ra cái miệng đầy răng bén nhọn cắn về phía tiểu cô nương.
- Phốc Phốc Phốc!
Bỗng nhiên, ba đạo âm thanh cắt da vang lên, cổ cự khủng thú kia xuất hiện vết thương thật lớn, máu tươi chảy ròng ròng.
–Phanh!
Thân hình khổng lồ của nó đập mạnh xuống đất.
Cự khủng thú chết!
"Ô..." Cô bé hoàn toàn bị dọa sợ, thậm chí quên khóc, ngơ ngác ngồi trên mặt đất.
"Tiểu Lan." Nhìn thấy cự khủng thú tử vong, nhất thời mấy người đều chạy tới.
Lúc này cô gái Hình Vân lại nhìn về phía xa xa.
Nơi đó, một vị thanh niên mang theo ba thanh trường kiếm, mặc áo giáp kỳ dị, trên mặt có hoa văn kỳ bí màu lam, nhìn qua rất trẻ tuổi đi tới.
- Phanh! Phanh!
Từng con cự khủng thú bị thương trí mạng, thi thể rơi xuống đất. Trong vòng chưa đầy một phút, cuối cùng đã bị giết sạch.