Chương 90: Bộ phim thứ hai 2
Ngay từ lúc bắt đầu ông ta đã nhìn ra con gái mình không bình thường, nhưng lúc đó có mặt Diệp Tinh nên vẫn luôn nhịn không hỏi.
“Ba, không phải trước đây con đã kể với ba có một chàng trai đào được nhân sâm trăm năm trên nuos Trường Bạch à? Đó chính là Diệp Tinh...” Chu Vũ Huyên không do dự, kể lại.
“Nói vậy, trước đây con đổ oan cho cậu ta trộm điện thoại...” Chu Kinh Thiên muốn nói gì đó.
“Ba, đó là hiểu lầm thôi.” Chu Vũ Huyên nhất thời bất mãn nói: “Trước đó con đã xin lỗi trên điện thoại rồi.”
Giờ cô ta nhớ lại chuyện điện thoại lúc trước có chút phiền phức.
“Được, hiểu lầm thì hiểu lầm, nhưng bây giờ đang là giai đoạn điều trị cho chú hai con, tuyệt đối không được khiến Diệp Tinh phản cảm biết chưa?” Chu Kinh Thiên dặ dò.
Sau khi nói xong ông ta liền đi xem Chu Vĩ Thiên, để lại Chu Vũ Huyên buồn bực.
“Chị hai, từ khi nào mà chị cũng bị nam sinh có ác cảm vậy?” Chàng trai không đến hai mươi tuổi cười nói.
“Tên nhóc im miệng.” Chu Vũ Huyên bất mãn lườm em trai mình một cái.
Chu Khôn Tường hơi giận, ánh mắt cậu ta chuyển động, nói: “Chị hai, chị nói Diệp Tinh này đánh nhau rất giỏi, thậm chí đạp một cái có thể đạp vỡ mặt đất?”
“Phải, sao vậy?” Chu Vũ Huyên gật đầu hỏi.
“Vậy chắc chắn mọi người bị Diệp Tinh lừa rồi, giống như Lâm Triều Anh trong Thần Điêu Hiệp Lữ vậy, sử dụng kỹ xảo dùng tay khác chữ, nhìn có vẻ rất lợi hại, thật ra cũng thường thôi.”
Chu Khôn Tường cười nhạt nói: “Thế giới này quả thật có võ thuật, nhưng luyện tới bước mạnh nhất cũng chỉ đạt tới trình độ như chú Hải thôi, nhiều lắm là mạnh hơn một chút, em không tin có người có thể đạp vỡ đất nham thạch, lẽ nào cơ thể anh ta làm từ sắt thép?”
Cậu ta rất có kiến thức về luyện võ, trước đây cũng từng khát khao trở thành cao thủ võ hiệp, nhưng sau khi theo chú Hải thấy nhiều nhiều người luyện võ như vậy, suy nghĩ trong lòng cũng hoàn toàn lạnh xuống, thậm chí biến mất toàn bộ.
Theo cậu ta thấy, đội trời đạp đất như những bộ phim võ hiệp, mấy loại một chưởng đập nát đó dường như không thể xảy ra.
“Chú Hải của em cũng thua rồi, chú ấy cũng thừa nhận thực lực của Diệp Tinh. Lẽ nào kiến thức của chú Hải không bằng em?” Chu Vũ Huyên nhíu mày nói: “Em không tin, vậy sao trước đây bọn chị phải như vậy? Nhưng sự thật bày ra ở đó.”
“Vậy chỉ có thể nói rõ mánh khóe lừa bịp của Diệp Tinh rất tinh vi mà thôi, không tận mắt thấy, em tuyệt đối không tin có người mạnh như vậy.” Chu Khôn Tường tự tin nói.
“Vừa nãy ba cũng dặn dò không được chọc tới Diệp Tinh rồi.” Chu Vũ Huyên nhìn em trai mình: “Em đừng gây chuyện đó.”
“Yên tâm, em sẽ tự dùng cách của mình để thăm dò.” Chu Khôn Tường cười nói.
...
Sau khi rời Chu gia, Hoàng Thiên Vũ đưa Diệp Tinh tới cao ốc Kim Vũ.
Vừa tới đây, Trần Quân Nam liền gọi tới.
“Diệp đổng.” Trần Quân Nam nhanh chóng nói: “Trước đây chúng tôi đã liên hệ với đoàn làm phim 《Như Mối Tình Đầu》, đúng là hiện tại bọn họ đang kéo đầu tư, có điều có mấy nhà đều coi trọng bọn họ, nhưng vốn vẫn còn đang thương lượng, nếu như chúng ta muốn lấy được, chắc chắn phải bỏ vốn sớm hơn bọn họ.
“Được, anh đồng ý với yêu cầu của họ, chuẩn bị tốt hợp đồng, tôi tới ngay.” Diệp Tinh nói.
Trong lòng hắn hại vui mừng.
Hắn rất hiểu 《Giới Nguyên Châu》, nhưng 《Như Mối Tình Đầu》không hiểu lắm, không có lòng tin sẽ lấy được, không ngờ lại tới tay dễ dàng như vậy.
Đây là bộ phim có mười mấy triệu phòng vé đó!
Trong hai năm tới, trừ 《Giới Nguyên Châu》ra, thì số lượng vé bán ra của 《Như Mối Tình Đầu》là cao nhất.
Gọi một chiếc taxi, Diệp Tinh nhanh chóng tớ một nơi, sau khi xuống xe hắn nhìn xung quanh, xem vị trí trên điện thoại.
“Xin chào.” Đúng lúc đang xem vị trí, đột nhiên bên cạnh có một tiếng nói vang lên.
Diệp Tinh quay người nhìn, một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi, trang điểm khéo léo xuất hiện trước mặt hắn.
Người phụ nữ tóc ngắn, xách một chiếc túi nhỏ, ăn mặc đoan trang, đeo giày cao gót, có chút cảm giác của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Lúc này, người phụ nữ nhìn Diệp Tinh cười, nói: “Xin chào, tôi là tổng giám đốc của nhà sản xuất Khôn Kiệt – Lan Nhược Lâm, đây là danh thiếp của tôi.”
Cô ta đưa một tấm danh thiếp qua: “Tôi cảm thấy hình tượng, khí chất của anh rất tốt, có muốn làm minh tinh không?”
“Tinh thám* ?” Nhìn người phụ nữ trước mặt.
* Tinh thám: đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ.
* Tinh thám: đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ.
Diệp Tinh cũng đã từng thấy một vài minh tinh trước đây chỉ là người bình thường trên mạng, sau này được tinh thám phát hiện mới thành danh.
“Xin lỗi, tôi không có dự định này.” Diệp Tinh lắc đầu.
Người phụ nữ cười nói: “Cậu đừng từ chối vội, cậu có thể tìm kiếm công ty chúng tôi trên mạng trước, nếu cậu có thể đồng ý, tôi đảm bảo sẽ cho cậu một số tài nguyên nhất định để phát triển, dựa vào điều kiện của cậu, trở nên nổi tiếng không khó.”
“Tôi thật sự không có dự định này.” Diệp Tinh lắc đầu: “Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Hắn cũng không để ý đến người phụ nữ, sải bước đi về phía xa.
“Đáng tiếc, lãng phí một tài nguyên tốt như vậy.” Lan Nhược Lâm nhìn theo Diệp Tinh, lắc đầu nuối tiếc.