Chứng kiến sự vô sỉ của Kỷ Lan cùng Tứ di nương, Tam di nương tiến lên châm chọc nói:
"Ôi chao, lần đầu tiên ta thấy chuyện như vậy đấy. Sao lúc Thất tiểu thư mới bắt đầu làm, thì cũng không thấy mấy người tham gia vậy? Bây giờ chuyện thành công rồi, việc là do Thất tiểu thư làm, tiền là Thất tiểu thư trả. Đến khi chuyện thành công, thì các ngươi cũng muốn đến kiếm một chén canh. Nhị tiểu thư nhà chúng ta tuy không được liệt vào dạng xuất sắc, nhưng suy cho cùng chúng ta còn biết chữ lễ nghĩa liêm sỉ viết như thế nào."
Tam di nương vào phủ cũng đã được năm sáu năm, cũng là người lăn lộn dưới những trận đấu đá của Kỷ Lan, cho nên công phu miệng lưỡi cũng không thua ai, đã không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng là xéo sắc, ngay cả Kỷ Lan là chính thê cũng bị lôi vào mắng.
Kỷ Lan sắc mặt tái nhợt, lạnh giọng nói: "Cút sang một bên, nơi này làm gì có chuyện của ngươi? Ta là mẹ cả của nàng, ta làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho Tống gia mà thôi, Thất tiểu thư chỉ biết lo thân mình mới là ích kỷ."
Tần thị đang niệm tâm kinh, nhưng chưa niệm xong một lượt, bà đã phải dừng lại, buông Phật châu quay người nói: "Náo đủ chưa? Một chút lợi lộc nhỏ, cũng khiến các ngươi tranh giành đến đỏ cả mắt như vậy hả? Là công lao của người nào thì sẽ là của người đó. Ý của nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, không phải là có công thì phải cùng nhau hưởng, mà là trong nhà có người tài, thì gia tộc sẽ được rạng rỡ. Di nương hồ đồ thì cũng thôi đi, ngươi rõ ràng là vợ cả mà kiến thức lại nông cạn như vậy, thật sự làm ta quá thất vọng rồi."
Lời của Tần thị khiến cho Tứ di nương lập tức rụt đầu, liếc nhìn chung quanh, rồi lui về vị trí của mình. Vị lão phu nhân này có bao nhiêu lợi hại, bà ta đã tự mình lĩnh giáo qua. Lần trước bà ta bị tổn thất nặng nề, đến răng cũng chả còn, khiến bà ta mấy tháng nay không thể gặp người khác. Hôm nay bà ta bất quá chỉ muốn đi theo Đại phu nhân, xem có thể hưởng chút lợi ích hay không, cũng không phải muốn đồng sanh cộng tử với Đại phu nhân đâu.
Tứ di nương rút lui, nhưng Kỷ Lan lại không lùi, tiến lên quỳ xuống ngay trước mặt Tần thị, nói:
"Vâng, con dâu có lỗi. Dựa theo đạo lý mà nói, xác thực không nên phân chia như vậy, tuy nhiên cũng mong Lão phu nhân suy nghĩ cho đại tiểu thư. Lão phu nhân cũng hiểu ban đầu ngài nói với đại tiểu thư như thế nào, nhưng cuối cùng chuyện này lại bị kết thúc không rõ lý do. Đúng, đại tiểu thư có lỗi, nhưng nàng cũng đã thừa nhận rồi, lúc còn trẻ ai mà không phạm sai lầm? Chuyện này liên lụy quá lớn, tổn hại không chỉ mỗi mặt mũi của đại tiểu thư, mà còn có toàn bộ Tống gia, ngài có biết bên ngoài đang bàn tán về chúng ta như thế nào không? Hôm nay cho dù người mẹ cả là ta đây có quá đáng, nhưng ta cũng chỉ là muốn làm cho mọi người một lần nữa coi trọng cô nương Tống gia chúng ta mà thôi. Thất tiểu thư lập được đại công, kinh động đến cả Hoàng Thượng, thật sự là vẻ vang biết bao, tương lai tất sẽ có ban thưởng. Phần thưởng về tiền bạc thì chúng ta một phần cũng không cần, chỉ thầm nghĩ muốn cho đại tiểu thư cũng tham gia vào, như vậy đối với người ngoài, thì chuyện này cũng càng có sức thuyết phục hơn. Đại tiểu thư là đích nữ, những sự tình này cũng nên do đích nữ làm. Lúc trước nếu như đại tiểu thư cũng làm những chuyện này như Thất tiểu thư thì chưa chắc nàng đã không thành công, hơn nữa cũng không phải là nàng không biết làm, mà chỉ là không có cơ hội mà thôi. Nếu lúc ấy Thất tiểu thư chịu nói với đại tiểu thư một tiếng, thì đại tiểu thư cũng không bị động như bây giờ! Giờ đây ta làm cũng chỉ để cho người ngoài nhìn có ấn tượng tốt, tương lai cũng sẽ nói nhà mình đúng là tốt, ngài đã cắt đứt tiền đồ của nàng, thì lần này, cho dù ngài trách ta đến chết, ta cũng vẫn muốn tranh công cho đại tiểu thư. Nếu không, đại tiểu thư thực sự quá đáng thương. Xin lão phu nhân tha thứ cho tấm lòng người làm mẫu thân của ta, chỉ cần ngài đồng ý, muốn đánh muốn phạt, ta đều chịu!"
Tần thị cười lạnh, nói:
"Đúng là ngụy biện tà thuyết [1], những lời người nói thật khiến ta tức no bụng rồi. Chuyện này không cần phải bàn bạc gì nữa, chỗ Hoàng Thượng đã có kết luận. Hiện tại chính là muốn thêm người cũng không thêm được, lần này Tịch tỷ nhi lập được công, toàn bộ cô nương Tống gia đều nên thấy vinh hạnh, còn những suy nghĩ không thực tế khác tốt nhất là bỏ hết đi cho ta!"
[1] ngụy biện tà thuyết: sử dụng lặp đi lặp lại các lập luận một cách sai lầm, không hợp lý, cố ý vi phạm các quy tắc logic trong suy luận để tạo ra một lý thuyết xằng bậy.
Sau khi nói xong, Tần thị liền không để ý tới Kỷ Lan đang quỳ trên mặt đất, đi ngang qua nàng ta, rồi nói với mọi người:
"Được rồi, nghi thức tế tổ đã xong, tất cả trở về đi. Thiền tỷ nhi lưu lại, đi với ta xuống hành lang một chút."
Sau khi Tần thị nói xong, mọi người liền cáo từ, Tống Ngọc Tịch đỡ Lâm thị bụng to đi về Vũ Đồng viện.
Trong hoa viên là một đống bừa bộn, mặt đất vẫn ngập nước, toàn bộ hoa và cây cối trong vườn hoa đều đã c.h.ế.t vì úng nước, chỉ có thể đợi sau khi nước rút, xem còn có hoa cỏ nào còn có cơ hội sống hay không, cho nên Tần thị và Tống Ngọc Thiền cũng chỉ có thể đi bộ dưới hành lang không bị ngập nước.
Tống Ngọc Thiền đỡ Tần thị, khuôn mặt xinh đẹp không chút cảm xúc, ánh mắt cũng có chút trống rỗng, dáng vẻ giống như vừa phải trải qua đả kích rất lớn. Tần thị thở dài, nói với nàng:
"Ta rất không thích cách hành xử của mẹ con hôm nay, con có biết vì sao không?" Tần thị hỏi Tống Ngọc Thiền.
Tống Ngọc Thiền không nói gì, chỉ lắc đầu, Tần thị thở dài trong lòng, tiếp tục nói:
"Sống ở trên đời, đi nhầm bước cũng không sao, quan trọng là biết sai, biết thay đổi là được. Bản thân phạm sai lầm, gây ra hậu quả gì thì cũng phải tự mình gánh chịu. Tuyệt đối không chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân, muốn dùng công lao của người khác để che dấu sai lầm của mình, chính điều này đã là một sai lầm lớn! Vốn sự tình đã qua, ta không nên nhắc lại chuyện xưa, nhưng có chút lời vẫn muốn nói rõ ràng với con. Con đã làm sai chuyện, nhưng lại oán trách Tống gia không quan tâm đến con, nhưng lúc con làm chuyện sai trái, có từng nghĩ tới nếu như con làm như vậy, thì sẽ có ảnh hưởng xấu như thế nào cho Tống gia không? Con nên cảm tạ Tịch tỷ nhi biết bơi, nếu không sai lầm con phạm phải sẽ trở thành sai lầm lớn không thể đền bù. Nếu hôm đó Tịch tỷ nhi và Sở tiểu thư, Đỗ tiểu thư đều c.h.ế.t hết thì con cảm thấy hiện giờ con còn có thể an an ổn ổn mà đứng đây nói chuyện với ta như vậy sao?"
"Hoàng hậu nương nương đã sớm đáp ứng ta, để cho ta làm Định Vương phi! Chính tổ mẫu đã chặt đứt tiền đồ của ta, để cho ta biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ. Ta không có mặt mũi đi ra ngoài gặp người khác, ta chịu thiệt thòi rất lớn, nhưng tổ mẫu tại sao lại không an ủi ta chứ? Ngài luôn mồm nói, sự tình đã qua, nhưng trong lòng vẫn không chịu thông cảm cho ta. Nếu ngài đã nghĩ như vậy, thì ta cũng không còn cách nào, ai bảo ta không có một người mẹ biết câu dẫn nam nhân chứ, đáng đời ta phải chịu những tội này!" Tống Ngọc Thiền nói lời vô cùng tiêu cực, làm cho Tần thị dừng bước, khiếp sợ nhìn vào nàng.
"Ngươi nói bậy nói bạ gì đó? Những lời này là một tiểu thư khuê các như ngươi nên nói sao? Định Vương phi! Hoàng hậu đáp ứng ngươi làm Định Vương phi, thì ngươi chính là Định Vương phi sao? Bên trên Hoàng hậu chẳng nhẽ không có Thái hậu, không có Hoàng thượng sao? Ngươi làm ra những chuyện kia, nếu không phải Tịch tỷ nhi giấu giếm cho ngươi, thì bây giờ đại lao Tông Nhân Phủ cũng không thiếu vị trí Tống Ngọc Thiền của ngươi đâu? Ngươi cho rằng Sở gia và Đỗ gia sẽ từ bỏ sao? Những đạo lý này, vốn ngươi phải tự phân biệt cho rõ ràng, ai là người tốt, ai là người xấu, rốt cuộc người nào là người có suy nghĩ thiển cận chỉ vì cái lợi trước mắt? Ngươi đã chấp mê bất ngộ, ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi, vẫn là câu nói đó, chuyện nào không liên quan đến ngươi, thì ngươi nên sớm c.h.ế.t tâm, tu thân dưỡng tính cho tốt. Đợi đến sang năm, sau khi kinh thành khôi phục lại như cũ, ta sẽ tìm cho ngươi một gia đình trong sạch, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, đừng có mơ mộng những thứ hão huyền không thực tế nữa."
Nói xong, Tần thị liền đẩy tay đang nâng bà của Tống Ngọc Thiền ra, đổi thành Quế ma ma đỡ bà đi về hướng Ninh Thọ Viện, đi theo sau là mấy bà tử dùng để cõng người. Lúc đi qua chỗ rẽ, bà đã không nhìn thấy một đôi mắt oán độc đang ngước lên nhìn mình.
Mẫu thân nói đúng, tổ mẫu đã không còn là tổ mẫu trước đây nữa rồi, bà cũng giống với phụ thân, đã bị Cửu di nương và Tống Ngọc Tịch che mắt, thậm chí ngay cả người cháu gái mà bà sủng ái nhất là nàng ta cũng không để trong lòng. Trước đây, nàng ta nghĩ chỉ cần tổ mẫu thương mình, thì tương lai nhất định nàng ta sẽ phú quý cả đời, cho nên mới nghe lời tổ mẫu mà xa cách mẹ ruột của mình, nhưng đến lúc gặp chuyện, nàng ta mới biết được, rốt cuộc ai mới thực sự muốn tốt cho nàng. Mẫu thân vì nàng, bỏ qua sự tự tôn của mình, để cầu cho nàng một chút thanh danh ở bên ngoài, thế nhưng họ lại chà đạp mẫu thân như vậy, không hề coi bà là vợ cả! Nhà ai mà không phải do vợ con trai trưởng đứng ra gánh vác chứ? Suy cho cùng chính là do tổ mẫu không chịu giao quyền...
Sau khi Tống Ngọc Tịch đưa Lâm thị về Vũ Đồng viện về, thì liền đi ra ngoài.
Đến Phù Dung Viên, nghe mấy người Lâm Phàn bẩm báo những chuyện xảy ra ở trên đường.
Tạm thời bây giờ đều nằm trong dự liệu của nàng, bởi vì Tiêu Tề Dự mạnh tay xử lý, cho nên, kiếp này tình huống không có chuyển biến xấu, mọi chuyện cũng coi như là ngay ngắn rõ ràng, ngẫu nhiên có mấy người náo loạn, nhưng rất nhanh đã được ổn định lại.
Nhưng hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên mưa tạnh, năm sáu ngày sau, nạn dân của phủ Trực Cô và Hà Gian ồ ạt tới, lúc đó mới thực sự là thời điểm khó khăn.
Sau khi Tống Ngọc Tịch suy nghĩ một chút, thì quyết định vẫn nên trở về bàn bạc với Tần thị thì tốt hơn.
Trong Ninh Thọ Viện, Tống Ngọc Tịch vừa mài mực cho Tần thị vừa nói: "Thiên tai lần này, chúng ta ở nội thành ngược lại cũng còn may, nhưng cũng có không ít dân chúng bởi vì nhà cửa đổ sụp mà trôi giạt khắp nơi. Con đã sai người đi nghe ngóng ở chùa miếu và nha môn, bên trong đã kín người không còn chỗ, ở cũng không ở được. Lúc trời mưa, con có thương đội chật vật từ bên ngoài chạy về kinh thành, họ có nói từ Trực Cô đến Hà Gian, gần như mưa to giăng kín khắp nơi, nhà cửa ở kinh thành còn không chịu được mưa lớn mà bị lũ quét trôi, con nghĩ các nơi khác càng không thể chịu được. Đợi đến lúc người trôi giạt khắp nơi ngày càng nhiều, hơn nữa tất cả đều là những vùng phụ cận của kinh thành, vậy nếu như lúc đó tất cả bọn họ đều chạy tới bên ngoài thành, thì chuyện này cũng không thể không dự tính trước được."
Tần thị gật đầu, buông bút xuống, nghiêm mặt nhìn Tống Ngọc Tịch, nói: "Con muốn nói cái gì? Nói thẳng đi."
Tống Ngọc Tịch hít sâu một hơi, cũng không giấu diếm nữa mà nói:
"Con muốn nói, kỳ thật lúc trời vừa mưa con cũng chuẩn bị một ít chăn bông và lửa than, lúc con phát lương thực cho người khác, không nhớ ra được phải báo trước cho các tỷ muội trong nhà. Con đoán lần này những thứ chăn bông và lửa than kia chắc hẳn cũng sẽ dùng đến, việc này có nên tính một phần cho các tỷ hay không. Nếu Hoàng Thượng có phong thưởng, thì chúng ta mấy người tỷ muội cũng có thể chia sẻ cùng nhau."
Tần thị rất kinh ngạc Tống Ngọc Tịch sẽ nói ra những lời này ra, bà do dự trong chốc lát, rồi nói:
"Chuyện này con đã nghĩ kỹ chưa? Công lao lớn như vậy, nếu con một mình một người hưởng, đến lúc đó, nếu con muốn Hoàng Thượng cho đất phong, nói không chừng Hoàng Thượng cũng có thể cấp cho, nhưng nếu chia sẻ, thì tất nhiên công lao sẽ không còn lớn như vậy nữa."
Tống Ngọc Tịch hiểu ý của Tần thị. Bà đang ám chỉ, nàng có thể mượn chuyện lần này xin Hoàng Thượng tăng thân phận cho nàng. Bây giờ nàng là thứ nữ giữa đường nhận về của phủ Trấn Quốc công, nhưng nếu được Hoàng Thượng gia phong thừa nhận, thì sau này ai cũng không thể nói gì về thân phận của nàng rồi. Nhưng nếu chia sẻ công lao này cho cả những cô nương khác trong phủ, thì sẽ không còn giá trị như vậy nữa.