Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 148

Ngồi trước gương trang điểm, Tống Ngọc Tịch cho là mình tuổi còn nhỏ, không cần long trọng như vậy, nhưng vẫn như trước giằng co một khoảng thời gian thật dài, nàng ngồi đó suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi.

Cả ngày đầu dường như có chút choáng váng, may mắn nàng đi theo Tần thị vào cung, nhờ có ánh hào quang của phủ Trấn Quốc công, nên còn có thể đứng dưới mái hiên tránh một chút gió, kỳ thật cái gọi là triều kiến cũng chính là ở ngoài điện dập đầu với Hoàng hậu, sau đó chờ Hoàng hậu tuyên triệu ai đi vào, sau khi nói xong nói, lại cùng nhau đi ngự hoa viên dạo một vòng, ăn một chút gì đó, là có thể trở về.

Mà hàng năm người được Hoàng hậu tuyên triệu, phần lớn đều là cố định. Hiện tại đang ở trong kinh thành, lại có nhất phẩm cáo mệnh phu nhân thì cũng chỉ có ba người. Nhất phẩm đại khái có bảy tám người, những người này hàng năm đều cần phải được tuyên triệu vào điện để nói chuyện.

Sau khi Tần thị tiến vào, Tống Ngọc Tịch liền cúi đầu nhìn cánh cửa trước mặt mình, nàng chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể vào trong điện. Bỗng nhiên cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo một chút. Tống Ngọc Tịch quay đầu lại nhìn một chút, liền thấy Quách Liên Khanh đang nháy mắt với mình. Tống Ngọc Tịch vội vàng quay đầu lại, dụi dụi mắt, cho là mình nhìn lầm rồi, nhưng quay đầu lại, thì thấy Quách Liên Khanh vẫn còn ở đó.

Tống Ngọc Tịch luôn cảm thấy mình có chút không dám đối mặt với ánh mắt của Quách Liên Khanh, luôn cảm thấy mình là người đã cướp nam nhân của nàng ấy. Mặc dù Tiêu Tề Dự đã nói, tình yêu đích thực của nàng ấy là một người Mông Cổ... Nhưng cũng có vẻ không đúng lắm! Có phải là Tiêu Tề Dự cố ý nói vậy để lừa gạt nàng không? Tuy nhiên, Tống Ngọc Tịch trước đó đã nghĩ qua vấn đề này rồi. Tiêu Tề Dự và nàng đều là hai người trọng sinh trở về, dựa theo đạo lý mà nói đều là người đã sống một đời, chặt đứt trần duyên, sau đó lại sống lại. Nếu còn một mực so đo chuyện của đời trước, có phải có chút kỳ quặc hay không.

Hai cô nương nhìn nhau, Tống Ngọc Tịch cũng mỉm cười xấu hổ nhìn nàng ấy.

Hoàng hậu cùng cáo mệnh phu nhân nói chuyện, chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn, sau một hồi, bọn họ liền từ trong điện đi ra. Lúc mọi người hành lễ, thì cáo mệnh phu nhân trở về vị trí, sau đó Hoàng hậu chúc phúc, mọi người ba quỳ chín lạy, thành kính có thể so được với bái Phật. Sau khi bái xong, là có thể đi dạo một vòng trong Ngự hoa viên trong phạm vi đã được quy định, ăn một chút trà bánh trong cung chuẩn bị, sau đó tập hợp đội ngũ lại, là có thể rời cung.

Nhóm của Tống Ngọc Tịch, đều là tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, tất cả đều là huyện chủ có công tích, có người có đất phong, có người không có đất phong, bởi vậy màu của mũ châu và số lượng hạt châu trên đầu không giống nhau. Phần lớn các nàng đều là người vào cung hàng năm, cho nên rất nhiều người quen thuộc. Năm nay là năm đầu tiên Tống Ngọc Tịch vào cung, mọi người đều biết xuất thân của nàng là một thương nhân, mặc dù đối với nàng không có coi thường, nhưng rốt cuộc cũng không có nhiệt tình. Tống Ngọc Tịch vốn không quan tâm lắm đến những chuyện này, nếu không được ai để ý, thì nàng cũng vừa vặn được nhàn rỗi.

Đang ở bên ao xem cá, thầm than thời tiết quá lạnh, ngay cả cá cũng không muốn ra khỏi mặt nước, thì đột nhiên sau lưng lại bị vỗ một cái, khiến Tống Ngọc Tịch bị doạ một cái. Quách Liên Khanh đi tới trước mặt nàng, nói:

"Này, muội vẫn còn biết ta chứ? Chúng ta đã gặp nhau.”

Tống Ngọc Tịch ngẩn người, gật đầu nói: "Đương nhiên là nhận ra, Quách gia tiểu thư phải không.”

Quách Liên Khanh thấy Tống Ngọc Tịch nhận ra mình, thì cười càng thêm sáng láng, nói: "Trí nhớ của muội thật tốt, ta ăn mặc như vậy, mà muội còn có thể nhận ra ta, giống như ta hôm nay lúc mới nhìn thấy muội, sửng sốt một thời gian thật dài mới nhớ ra muội là ai. Thất tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công, đúng không?”

Không nghĩ tới tính cách Quách Liên Khanh lại là như vậy... Ừm, hào sảng. Tống Ngọc Tịch trời sinh đã rất thích nói chuyện, làm bạn với người có tính cách như vậy. Nàng mím môi cười, cảnh đẹp bất chợt hiện lên trong hoa xuân này khiến Quách Liên Khanh không khỏi rung động, chân thành nói:

“Muội thật xinh đẹp, ta thấy toàn bộ Tiêu quốc, sẽ không có người nào đẹp hơn muội. Lần trước khi thấy muội, muội không thoa phấn, vẻ đẹp trong sáng động lòng người, hôm nay gặp mặt, lại thêm chút phong tình, ta là người thực sự thích mỹ nhân đấy.”

Tống Ngọc Tịch vì lời nói của nàng mà cười thoải mái hơn, nói: "Ta cũng rất thích mỹ nhân đấy.”

Quách Liên Khanh chủ động tiến tới ôm lấy cánh tay nàng, nói: "Được được được, nếu chúng ta đều có sở thích giống nhau, thì sau này ta có thể dựa vào muội rồi. Muội có chỗ nào để đi không? Nếu như không có, thì theo ta đi Cảnh Dương điện đi, Cảnh Dương công chúa bảo ta hôm nay sau khi tiến cung, thì đi tìm muội ấy, ta đang lo không có bạn.”

Tống Ngọc Tịch sửng sốt, nói: "Ấy, ta sẽ không đi, công chúa mời tỷ, ta đi thì thật sự không thích hợp nha!”

"Ầy da, đừng đừng lằng nhà lằng nhằng nữa, Cảnh Dương rất tốt. Lần trước ta đàn cái cổ khúc kia, thật sự khó nghe muốn chết, mà muội ấy còn vỗ tay? Lần trước chúng ta cũng đã nói, màn vũ điệu nước kia của muội thật tuyệt vời, muội ấy cũng nói muốn tìm một cơ hội để làm quen với muội, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi!”

Quách Liên Khanh nói xong lời này, liền lôi kéo tay Tống Ngọc Tịch đi về phía Cảnh Dương điện. Tống Ngọc Tịch bị nàng ấy lôi kéo, thật vất vả mới nhìn thấy Tần thị, bởi vì không thể ồn ào, nên nàng đành phải chỉ chỉ mình. Tần thị thấy là Quách gia đại tiểu thư kéo nàng, thì nhớ tới Quách tiểu thư và Cảnh Dương công chúa là bạn thân. Lúc này nhất định chính là muốn đi Cảnh Dương điện, gật đầu với Tống Ngọc Tịch, làm dấu tay bảo nàng cẩn thận.

Tống Ngọc Tịch thấy Tần thị có hồi đáp, thì lúc này mới dám thoải mái đi theo Quách Liên Khanh.

Nhưng nào ngờ, sau khi hai người các nàng đi tới Cảnh Dương điện, chưởng điện cô cô lại nói cho các nàng biết, công chúa đã đi Chiêu Dương điện, trước khi đi đã phân phó nói, nếu Quách tiểu thư đến, thì để Quách tiểu thư trực tiếp đi Chiêu Dương điện tìm nàng.

Chiêu Dương điện là điện của Lục công chúa, Quách Liên Khanh cũng quen thuộc, chưởng điện cô cô phái hai tiểu cung nữ biết đường dẫn các nàng đi qua, ngoài Chiêu Dương điện có một Triều Dương đình (đình ngắm mặt trời mọc), mái đình chính là làm từ lưu ly, toàn bộ đình đều là trong suốt, bảy màu rực rỡ, là một trong những cảnh đẹp hiếm có ở trong cung, từ xa Quách Liên Khanh đã chỉ cho Tống Ngọc Tịch thấy.

Triêu Dương Đình ở ngay bên ngoài Chiêu Dương điện, có một cái đài, Quách Liên Khanh tinh mắt, chỉ vào nơi đó nói:

"Ôi, ta thấy Cảnh Dương rồi, Chiêu Dương cũng ở đó, hả? Có vẻ giống như còn có những người khác nha! Mặc kệ, chúng ta cứ đi qua đi.”

Quách Liên Khanh dẫn Tống Ngọc Tịch đi tới đình thất thải lưu ly (đình pha lê bảy màu), trong đầu Tống Ngọc Tịch đang nhanh chóng tính toán, trong mắt cũng chỉ có một tòa đình bảy màu này, nếu là nàng vẽ bản vẽ, không biết Yến Bá có thể làm ra cái đình lớn như vậy hay không? Nếu có thể làm ra, đoán chừng chỉ bán một cái là đủ cho Viễn Khách cư ăn một hai năm rồi.

Cánh tay đột nhiên bị đụng một cái, Tống Ngọc Tịch mới phục hồi tinh thần lại, chỉ nhìn thấy trong đình đã chật kín người, Hoài Vương đang nhếch môi nhìn mình, bên cạnh hắn còn có mấy vị công tử, trong đó có một nam nhân có khuôn mặt nữ tính, không phải Lý Trạm thì là ai? Chỉ thấy hắn mặc xiêm y ngự tiền thị vệ, nhìn dáng vẻ, chắc hẳn là làm thân vệ của Hoài vương. Kiếp trước, Lý Trạm sở dĩ có thể chiếm toàn bộ phủ Tấn Dương Hầu, kỳ thật không thể không liên quan với Hoài Vương, có thể nói, tất cả đều là do Hoài Vương ở sau lưng sai khiến, ủng hộ. Bởi vì vì Tấn Dương Hầu Lý Nham là người đi theo Thái tử, mà Lý Trạm lựa chọn trận địa khác với hắn, Hoài Vương vì để có thể tiếp quản được toàn bộ thế lực của phủ Tấn Dương Hầu, cho nên, đành phải đẩy Lý Trạm lên vị trí Tấn Dương Hầu.

Quách Liên Khanh lại kéo nàng một chút, âm thầm nói: "Muội ngây ra đó làm cái gì, mau hành lễ đi.”

Tống Ngọc Tịch mới tỉnh táo lại, phúc thân thỉnh an với công chúa và các vị vương gia, Hoài vương cười như có như không nhìn chằm chằm Tống Ngọc Tịch, nói: "Đây không phải là Tống Thất tiểu thư sao? Tại sao ngươi không ở lại cửa hàng, bán gạo, bán thuốc, mà chạy đến cung làm gì?”

Đối với câu hỏi trực tiếp của Hoài Vương, Cảnh Dương công chúa trừng mắt cảnh cáo hắn ta một chút, Hoài Vương lại chỉ coi như không nhìn thấy, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Tống Ngọc Tịch... Không thể không nói, khuôn mặt của nha đầu này là mỹ mạo hiếm có trong thiên hạ, da thịt mỏng manh, mắt hạnh, môi mềm mại, nhìn thôi cũng khiến cho trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, kìm lòng không được, mà muốn trêu chọc nàng một chút.

Cảnh Dương công chúa đứng ra hòa giải, nói: “Ầy da, nhị ca huynh nói cái gì vậy, năm mới, Thất tiểu thư hiếm khi mới vào cung được một chuyến, là khách nhân của ta, không cho phép huynh bắt nạt tỷ ấy!”

Quách Liên Khanh cũng tiếp lời nói: "Đúng vậy, Hoài Vương điện hạ, Thất tiểu thư là mới quay trở về, nàng cũng không biết tính tình của ngươi, ngươi ngàn lần vạn lần đừng dọa nàng ấy.”

Tiêu Tề Thai cao giọng nở nụ cười, hắn phảng phất có một loại thu hút trời sinh, chỉ cần cười, không khí bên người liền tự động giãn ra. Tống Ngọc Tịch đương nhiên không thể so đo cái gì với vị thần tiên sống này, nàng đối với Hoài Vương điện hạ, có sự kính nể từ nội tâm, đừng nói hắn ta chỉ trêu ghẹo nàng hai câu, cho dù là mắng nàng ngay trước mặt, nàng cũng không dám trả lời.

"Được rồi được rồi, trước đây không phải lá gan của ngươi rất lớn sao, mắng cho hai vị tiểu thư nhà người ta phải khóc lóc, sao giờ lại mềm nhũn ra như thế này? Đừng giả vờ nữa.”

Cách nói chuyện của Hoài vương điện hạ nhìn giống như là giữ ý, nhưng lời nói ra lại thật sự sắc bén. Tống Ngọc Tịch xấu hổ cười cười, đảo mắt, lại thấy Lý Trạm đang nhìn mình không chớp mắt, Tống Ngọc Tịch vội vàng thu hồi ánh mắt, không để ý đến.

Trong đình, Cảnh Dương công chúa và Hoài vương đang chơi cờ, Chiêu Dương công chúa đứng ở phía sau Cảnh Dương công chúa. Tống Ngọc Tịch và Quách Liên Khanh đến, đương nhiên cũng là đến bên cạnh Cảnh Dương công chúa, Cảnh Dương công chúa cầm một quân cờ, tay chống cằm, quay đầu nhìn Quách Liên Khanh, hỏi:

"Quách tỷ tỷ, tỷ giúp ta nhìn một chút, ta nên hạ chỗ nào?"

Hoài Vương lập tức buông tay: "Sao vậy, còn tìm người giúp đỡ sao? Ta không đánh nữa!” Sau khi nói xong, đột nhiên lại giống như là nghĩ tới cái gì đó, giương mắt nhìn Tống Ngọc Tịch, nhếch môi nói: "Nếu thật sự muốn mời giúp đỡ, sao muội không mời Tống Thất tiểu thư, nàng chính là một tay chơi cờ giỏi đó, Lý Trạm, ngươi nói có đúng không?”

Nếu như kiếp trước, hắn ta không phải là Hoàng đế, thì Tống Ngọc Tịch... cũng không dám đối với hắn như thế nào.

Lý Trạm lại càng không dám, tiến lên chắp tay cung kính đáp: "Vương gia nói đúng lắm, kỳ nghệ của Thất tiểu thư xác thực rất cao, thuộc hạ từng là bại tướng dưới tay nàng.”

Hoài Vương nhìn Lý Trạm, đầu óc xoay chuyển, bỗng nhiên bỏ cờ trong tay vào trong hộp cờ, sau đó bắt đầu thu cờ, Cảnh Dương công chúa kháng nghị: "Ca, huynh làm gì vậy, còn chưa đánh xong đâu, chưa phân thắng bại, chuyện huynh đã đáp ứng ta thì tính sao đây?”

Hoài Vương nói: "Tay cờ thối của muội, cho dù luyện thêm vài năm nữa, cũng không có khả năng thắng ta, ta cho muội biết, vị Tống Thất tiểu thư bên cạnh muội này cũng không phải người bình thường, kỳ nghệ của nàng cao siêu, ngay cả Lý Trạm cũng không phải đối thủ, muội không muốn nhìn bọn họ chơi cờ như thế nào sao?”

Tống Ngọc Tịch kinh ngạc nhìn vị thần tiên sống này.

Cảnh Dương công chúa và Quách Liên Khanh cũng rất bất ngờ, càng thêm ngạc nhiên với ân oán của Tống Ngọc Tịch và Lý Trạm, Tống Ngọc Tịch biết chơi cờ, hơn nữa còn cao hơn Lý Trạm một bậc.

Hoài Vương thu thập quân cờ xong, liền đứng lên từ chỗ ngồi, đẩy Lý Trạm đang đứng phía sau lưng lên, để hắn ngồi xuống, sau đó nói:

"Ván tiếp theo. Chơi tốt, sẽ có ban thưởng.”

Sau khi an trí xong Lý Trạm, lại chỉ chỉ Tống Ngọc Tịch, để nàng ngồi xuống phía đối diện, Cảnh Dương công chúa không biết vị ca ca này đang định giở trò gì, đành tránh ra, Tống Ngọc Tịch bất đắc dĩ ngồi vào chỗ ngồi, Hoài Vương cũng nói thêm một câu:

"Nếu Lý Trạm ngươi thắng Tống Thất tiểu thư, ta liền thay ngươi làm mai, để ngươi cưới nàng làm chính thê, thế nào?"

Một câu này làm cho tất cả mọi người trong đình đều sợ ngây người, Tống Ngọc Tịch bị dọa đến thiếu chút nữa ngã ngồi xuống mặt đất...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất