Sau khi Lâm thị nói hết những chuyện kinh hãi kia cho Kỷ Uyển Diễm, thì giữa hai người đã đạt được một vài ăn ý ngầm, tuy nhiên Kỷ Uyển Diễm vẫn rầu rĩ mất mấy ngày. Đây âu cũng là chuyện hợp tình hợp lý, tuy nói Kỷ Uyển Diễm có kinh nghiệm của hai đời, tâm trí cũng không phải là một tiểu cô nương mười một tuổi bình thường, nhưng để nàng phải tiếp nhận sự thật rằng sự tồn tại của mình đã từng không được hoan nghênh, không được kì vọng được sinh ra thì vẫn còn một chút khó khăn.
Hai ngày này Lâm thị cũng không tới quấy rầy nàng, bởi vì bà hiểu, chuyện này cho dù người ngoài có khuyên bảo như thế nào thì người trong cuộc trong lòng cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu, chỉ có tự mình suy nghĩ, thông suốt, học cách tiếp nhận sự thật thì mai sau mới thật sự tốt lên được.
Hơn nữa Lâm thị luôn cảm thấy thiệt thòi đối với người nữ nhi này. Từ khi nàng sinh ra, bà cũng không dốc lòng chăm sóc, để nàng lẻ loi cô đơn mà lớn lên. Qua bao vất vả mới đợi được đến ngày này, thì lại phải nói cho nàng biết chân tướng sự tình năm đó, cưỡng ép nàng phải tiếp nhận sự thực này.
Thế nhưng, Lâm thị cũng đã cùng đường, tình cảnh hiện nay của hai mẹ con bà hoàn toàn không tốt. Mặc dù Kỷ Trữ thị giữ lại một mạng của mấy người bà, thế nhưng qua một thời gian ngắn thôi, bà ta chắc chắn sẽ nghĩ cách hại c.h.ế.t hai mẹ con bà. Kỷ Trữ thị chắc chắn không để cho Đại phòng có bất kỳ cơ hội lộ diện nào. Bởi vì thứ nhất, sợ khi Đại phòng có tiền đồ thì sẽ quay lại trả thù bà ta, thứ hai là bà ta cũng sợ để lộ ra chuyện bức tử thế tử năm đó. Hiện, Trữ thị án binh bất động, đó là bởi vì bà ta chưa biết được việc Lâm thị giả điên. Một khi bà ta biết được thì không thể nghi ngờ đó sẽ là ngày c.h.ế.t của hai mẹ con bà.
Cho nên, trước khi Trữ thị phát giác được điều này, Lâm thị bằng mọi giá sẽ phải đưa nữ nhi thoát khỏi Kỷ gia, tìm một chỗ dựa mà Kỷ Trữ thị không động vào được, chỉ có như vậy mấy người các bà mới có khả năng sống sót.
Lâm thị bảo Triêu Nhan gọi Cam ma ma vào phòng, nói nhỏ bên tai Cam ma ma mấy câu. Nghe xong Cam ma ma liền lĩnh mệnh rời khỏi.
Tháng giêng đầu năm nghênh tài thần, chợ nô cũng bắt đầu mở cửa, những phủ đệ cần người gấp cũng sẽ đến mua, mà những phủ đệ cần bán người cũng sẽ thừa dịp ngày khai trương là ngày đại cát mà bán người, mưu cầu bán được một mức giá tốt.
Sinh tử của nô tài đều nằm trên tay của chủ nhà, mua bán cũng như vậy. Kỷ Uyển Diễm bảo Lâm Phàn ngày nào cũng phải để ý đến tình hình của chợ nô. Quả nhiên vào đúng ngày đầu năm này có được tin tức, Đại tổng quản của Kỷ gia đem một ít nô tài phạm tội đến chợ nô bán, Mai Mặc cũng nằm trong số đó. Sau khi Kỷ Uyển Diễm biết được, liền bảo Cam ma ma và Phúc Bá, hai phu thê bọn họ đi thương lượng mua Mai Mặc về.
Cam ma ma lúc trước chính là quản gia phụ trách những việc này, nên chút việc nhỏ đấy bà vẫn có thể xử lý thỏa đáng. Bà để cho người môi giới ra mặt mua Mai Mặc, bà cho người môi giới một mức giá khá cao, nên hắn ra sức cò kè mặc cả với người môi giới đi cùng Tổng quản của Kỷ gia, ép giá tới mức thấp nhất, để hắn có thể ở giữa ăn nhiều tiền chênh lệch hơn.
Đến lúc Mai Mặc đến được tay Cam ma ma thì người đã đầy thương tích, nhưng may mắn là thần trí vẫn còn thanh tỉnh. Cam ma ma mang nàng về, trên đường về cũng thuận tiện mời một đại phu về xem bệnh.
Kỷ Uyển Diễm để nàng nghỉ tại sương phòng, điều dưỡng mỗi ngày. Bảy tám ngày sau, mặc dù trên người Mai Mặc vẫn còn bầm tím nhưng vẫn có thể xuống giường đi lại được hai ba bước.
Mai Mặc nói với Kỷ Uyển Diễm, Tam phu nhân Chu thị chỉ bị nhốt ở đại lao một buổi tối là đã được thả ra. Qua đó cũng có thể thấy được, lão thái quân cũng không muốn vì chuyện này mà xử trí bà ta. Mục đích của Kỷ Uyển Diễm huyên náo lần này cũng không phải thực sự muốn thu thập Chu thị, mà chỉ muốn thừa dịp náo loạn cứu Lâm thị ra mà thôi. Cho nên, nàng cũng không quan tâm rốt cuộc là Tam phu nhân Chu thị có bị trừng trị hay không.
Kỷ Uyển Diễm cảm tạ Mai Mặc, nhưng Mai Mặc cũng không để ở trong lòng, nàng nói Đại phu nhân đã cứu mạng cả nhà nàng, cha nàng nương nàng vẫn còn ở Lâm gia, tỷ muội hai người các nàng là cam tâm tình nguyện theo hầu Đại phu nhân, đừng nói là bị thương, chỉ cần cứu được Đại phu nhân ra, thì cho dù trả giá bằng cả mạng sống cũng là đáng giá.
Kỷ Uyển Diễm để nàng tĩnh dưỡng thật cẩn thận. Hơn nữa, sau khi thương lượng cùng Lâm thị liền để cho Mai Tường lưu lại chiếu cố cho Mai Mặc, cho đến khi Mai Mặc hoàn toàn bình phục mới thôi.
Mười lăm tháng giêng, hội hoa đăng. Ngày này nơi nơi nhộn nhịp, đã thấy mấy dãy phố nối liền nhau trăng đèn đủ các loại hình dáng, màu sắc, trên phố người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Nguyệt Dao Uyển nằm ở hẻm Xuân Hi, nên vừa bước ra cửa sau liền nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt ngoài hẻm. Từ ma ma biết tâm tình của Kỷ Uyển Diễm hai ngày nay không tốt, muốn để Lục Hoan cùng Triêu Nhan theo Kỷ Uyển Diễm ra ngoài chơi đùa.
Ngược lại bản thân Kỷ Uyển Diễm thì lại cảm thấy không hề gì. Ở kiếp trước, có thể loại náo nhiệt nào mà nàng chưa được chứng kiến qua. Hơn nữa, Lâm thị không thể ra cửa, nên nàng cũng nghĩ một mình mình ra cửa vui đùa cũng không phải là việc tốt. Nhưng Lâm thị lại thuyết phục nàng, cũng bảo Kỷ Uyển Diễm nhớ mua về cho bà hai phần bánh ngọt hoa mai mà bà thích ăn.
Kỷ Uyển Diễm biết đây là Lâm thị muốn để nàng ra ngoài giải sầu. Vì không muốn để mọi người lo lắng, Kỷ Uyển Diễm đành đi thay áo ngắn có chút mới, có màu đỏ cát tường. Làn da của nàng trắng như tuyết, nên mặc màu đỏ khiến nàng trông rực rỡ hẳn lên, dưới thân mặc chiếc váy bông màu hồng cánh sen, trên tay ôm lò sưởi [1] nhỏ hơi cũ. Tuy nhiên, Từ ma ma có may cho nàng bọc lò sưởi mới, có hai lớp, khiến tay nàng không bị đông lạnh.
[1] thủ lô: lò sưởi cầm tay thời xưa
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, dưới sự dẫn đường của Đại tỷ tỷ Triêu Nhan, nàng và Lục Hoàn, người cũng đang vui vẻ mặc bộ quần áo bông mới do Từ ma ma may cho, ba người các nàng cùng nhau đi ra hẻm Xuân Hi từ cửa sau.
Đi dọc theo hẻm Xuân Hi được một lúc, trên tay của mỗi người Kỷ Uyển Diễm và Lục Hoàn đều nhiều thêm một cây hoa đăng. Trên tay Kỷ Uyển Diễm là cây hoa đăng có hình con thỏ có đôi mắt đỏ to tròn, còn của Lục Hoàn là hình một con gà nhỏ. Mặc dù Kỷ Uyển Diễm không phải là tiểu cô nương, nhưng cũng chưa bao giờ tận hưởng được cảm giác nhẹ nhõm không toan tính như vậy, nên sau khi bị Lục Hoàn, tiểu nha đầu hoạt bát này lôi kéo cũng lây chút cảm xúc. Dù sao hiện giờ nàng mới mười một tuổi, trên đường có chạy hai ba bước cũng sẽ không có ai nói gì, huống chi hôm nay còn là ngày hội hoa đăng, trên đường có rất nhiều hài tử đi lại ngược xuôi.
Lục Hoàn là người thèm ăn, nên toàn lôi kéo Kỷ Uyển Diễm chui vào những hàng quán dọc đường, thỉnh thoảng lại chỉ vào đồ được bày bán rồi nói với Kỷ Uyển Diễm:
"Cô nương, cái kia là cái gì vậy? Chúng ta mang một ít về cho Mai Mặc tỷ tỷ ăn nhé."
"..."
Cái tiểu nhà đầu này, ngược lại cũng là một người biết nói chuyện đấy. Nhưng Kỷ Uyển Diễm cũng biết, tiểu nhà đầu này xác thực có quan hệ rất tốt với Mai Mặc. Trước đây, Hương Cẩm luôn khi dễ nàng ấy, nhưng từ khi Mai Mặc đến, không chỉ không khi dễ nàng ấy, mà trên một số việc còn dạy cho nàng ấy. Trong lòng tiểu nha đầu này đã sớm coi Mai Mặc là tỷ tỷ, thế cho nên thấy có thứ tốt gì thì cũng sẽ nghĩ đến tỷ tỷ trước tiên.
Triêu Nhan là người lớn tuổi nhất nên tự nhiên sẽ là người quản lý tiền. Nghe Lục Hoàn nói vậy, nàng liền nhìn Kỷ Uyển Diễm, Kỷ Uyển Diễm gật đầu nói: "Được, chúng ta mua mỗi loại một cái, mang một ít về cho Mai Mặc, Mai Tường, còn có Từ ma ma và Cam ma ma nữa, còn chúng ta thì ăn luôn trên đường về."
Lục Hoàn vừa nghe xong thì vui mừng khôn xiết, gật đầu như giã tỏi. Mặc dù Triêu Nhan đã là cô nương hơn ba mươi, nhưng vẫn là cô nương chưa gả nên vẫn còn chút rụt rè của cô nương gia. Nhưng thấy Kỷ Uyển Diễm và Lục Hoàn đều cao hứng, nàng tự nhiên cũng không muốn phá hỏng không khí.