Trời ạ, không phải chứ, sao có thể đùa như vậy, thế chẳng phải là hù dọa người khác chết sao!
"Không đúng, Lưu Lỗi, anh vừa nói với em cái gì? Anh muốn giải thích với em cái gì? Chẳng lẽ anh thực sự đã làm gì có lỗi với em à?"Triệu Nhan Nghiên quả thật không ngốc nghếch, vừa trở về chỗ thì nói những lời này với tôi, như là đã nhận ra có cái gì không bình thường.
"Không có gì, anh muốn nói, có khả năng là ai không cẩn thận làm rơi lên người anh..."Tôi gượng cười giải thích.
Triệu Nhan Nghiên mặt không chút thay đổi, nhìn chằm chằm tôi, nói từng câu từng chữ:
"Em không muốn anh gạt em, lúc buổi chiều rốt cuộc anh đã làm gì?"Con gái thường đặc biệt nhạy cảm, Triệu Nhan Nghiên dường như đã ngửi được mùi lạ bất thường của một cô gái khác trên người tôi, vì không phải là mùi hương của Triệu Nhan Nghiên.
Tôi nhìn thấy ánh mắt Triệu Nhan Nghiên vừa giận vừa buồn, trong lòng đột nhiên run lên. Triệu Nhan Nghiên chẳng phải không muốn quản chuyện tình cảm của tôi hay sao, sao giờ lại trở nên nhạy cảm như vậy?
Nhưng tôi cũng không lừa gạt nàng, nam tử hán đại trượng phu, sợ cái chim gì, dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt, không bằng ngày hôm nay thẳng thắn giải quyết cho xong.
"Nhan Nghiên, thật sự xin lỗi!"Tôi thở dài một hơi, nói:
"Ngoài em ra, anh còn có bạn gái khác."Triệu Nhan Nghiên nghe xong, người nàng bỗng run lên, thất thanh nói:
"Vậy anh còn theo đuổi tôi làm gì? Để làm vui ư? Đùa giỡn tôi sao?""Không phải, Nhan Nghiên, em hãy nghe anh nói! Anh không hề đùa giỡn em! Anh thực sự rất yêu em, thậm chí anh có thể chết vì em, nhưng anh cũng thích các nàng! Các nàng, bất kỳ người nào cũng đều ưu tú như nhau, làm cho anh không có cách nào dứt bỏ được! Anh biết anh làm như vậy quả thật là đào hoa, nhưng anh còn biện pháp nào khác hay sao?""Hừ! Anh cho rằng anh là ai? Anh là hoàng đế, hay là người giàu nhất thế giới này? Còn các nàng? Xem ra trừ tôi ra, anh còn có không chỉ một người?"Triệu Nhan Nghiên lạnh nhạt nói.
Hoàng đế thì không dám nói, nhưng tôi dường như là người giàu nhất thế giới! Nhưng lời này tôi đương nhiên không thể nói ra, nếu không Triệu Nhan Nghiên cho tôi là khoác lác, và ngược lại sẽ không còn ấn tượng gì tốt đẹp đối với tôi nữa.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm."Nhan Nghiên, anh nói đều là thật sự, trong các nàng, bất kỳ người nào anh cũng không thể mất đi! Không sai, anh đúng là đào hoa, nhưng anh tuyệt đối không có chân trong chân ngoài, cũng không có đùa giỡn tình cảm, anh đối với mỗi người đều là nghiêm túc!"Tôi nghiêm túc nói.
"Tôi hận anh!"Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi một lúc lâu, rồi nói ra ba chữ. Quay người chạy về ký túc xá.
Tôi chỉ biết lắc đầu, không đuổi theo, chẳng lẽ ông trời lại muốn Triệu Nhan Nghiên rời xa tôi hay sao?
Liên tiếp mấy ngày sau, cũng không gặp được Triệu Nhan Nghiên. Nha đầu này cố ý tránh mặt tôi, không đến lớp học, cũng không đi ăn ở căngtin. Cơm đều nhờ chị em cùng phòng mang về cho.
Tôi gọi điện thoại cho nàng thì đều chỉ vang lên tiếng báo máy bận, gọi lại thì vẫn bị tắt máy, một lát sau thì điện thoại tắt hoàn toàn.
Bác gái quản sinh Ký túc xá của nữ sinh thấy tôi không biết có chuyện gì mà cứ quanh quẩn ở cửa, cho là tôi có ý đồ gì đây, thiếu chút nữa thì gọi điện thoại báo cảnh sát. Sau khi tôi đưa thẻ học sinh ra, bác mới tin tôi là học sinh của trường Thanh Hoa.
"Tiểu tử, có phải đợi bạn gái ở đây không?"Mấy ngày qua, bác gái quản sinh đã quen mặt tôi.
"Không ạ! Nàng dứt khoát không chịu xuống gặp cháu!"Tôi cười khổ nói.
"Ai! Cũng thật là làm khó cháu rồi! Như vậy đi, hôm nay bác mở cửa sau cho cháu, cháu đi tìm cô ấy đi!"Bác gái quản sinh nói.
Tôi ngạc nhiên, ban đầu khi tôi vào ký túc xá thì phải hối lộ bác một trăm đồng, sao hôm nay lại có lòng tốt như vậy? Nhưng tôi cũng nghĩ là không lên, vì có lên trên đó thì cũng không làm được chuyện gì, có thể sẽ làm nàng thêm căm ghét tôi. Tôi lắc đầu cho có lệ, nói:
"Cháu không biết cô ấy có đang ở ký túc xá không, hơn nữa cũng không tiện ạ."Trên Ký túc xá của nữ sinh, Triệu Nhan Nghiên đang trong phòng.
"Nhan Nghiên, cả ngày hôm nay người kia lại đứng ở cửa. Tớ vừa mới xuống căngtin mua cơm cho bạn, thấy hắn vẫn chưa đi!"Bạn cùng phòng của Triệu Nhan Nghiên là Tiểu Hồng nói.
"Tôi và hắn không có quan hệ gì! Ai biết hắn chờ ai chứ!"Triệu Nhan Nghiên đứng ở bên bệ cửa sổ nhìn thoáng qua xuống phía dưới, phát hiện ra bóng hình quen thuộc vẫn đang đứng ở đó.
Trong lòng thấy ngòn ngọt, nhưng rất nhanh, sự tức giận lại dâng lên trong đầu. Đồ đại đào hoa, chẳng lẽ có một mình mình vẫn chưa đủ sao?
Tiểu Hồng nhìn Triệu Nhan Nghiên những ngày qua càng ngày càng tiều tụy, không kìm được chỉ biết thở dài.
... ... ... ...
Rốt cuộc Tư Đồ gia mấy năm nay giúp đỡ Vu Thụy Trung để hắn không bị cừu gia trả thù, đó là vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn làm gia tăng thêm cuộc đối đầu này nữa.
Theo sự sắp xếp của Vu Thụy Trung, tại một khách sạn lớn của thành phố Bắc Kinh, Tư Đồ Lượng và cha của hắn là Tư Đồ Bác được mời tới, còn đối với gia chủ của Tư Đồ gia là Tư Đồ Đại Sơn thì hắn chưa đủ mặt mũi để mời đến được.
Nhưng như vậy đủ rồi, tôi nghĩ thế cũng đủ để làm cho Tư Đồ Lượng vứt bỏ di những phiền phức vướng víu.
Lưu Khoa Sinh nghe nói Vu Thụy Trung muốn mời khách, hơn nữa còn có Lưu Lỗi cũng đi, thì rất hưng phấn. Lưu Khoa Sinh từ sau ngày gặp Tư Đồ Lượng, thì đã chuyển sang ở dưới trướng Tư Đồ Lượng kiếm sống, một ý nghĩ xấu xa nhanh chóng xuất hiện trong bụng là phải cho Tư Đồ Lượng thưởng thức mình!
Hôm nay Lưu Khoa Sinh cùng phụ tá đắc lực là Trương Điểu đi theo Tư Đồ Lượng đến khách sạn lớn tại thành phố Bắc Kinh.
"Lượng ca, hôm nay có xử lý hắn không?"Lưu Khoa Sinh không thể chờ đợi được, nói.
"Hôm nay có cha tao ở đây, trước hết hãy gặp mặt nói chuyện xem thế nào!"Tư Đồ Lượng nói:
"Nhưng cậu phải biết hành xử theo hoàn cảnh đấy!""Em biết rồi, Lượng ca!"Lưu Khoa Sinh cười xấu xa đáp.
Hắn biết Tư Đồ Lượng ngại Tư Đồ Bác nên không tiện ra tay tại chỗ, nhưng mình thì không có gì phải kiêng kị cả! Hắn đã quyết định chủ ý của mình, hôm nay nhất định phải mượn cơ hội để làm khó dễ, phải làm cho hắn nhục nhã một chút vì đã làm cho mình cửa tan nhà nát!
Thời gian hẹn ăn cơm là sáu giờ tối, nhưng đoàn người Tư Đồ Lượng mãi bảy giờ rưỡi mới đến. Trong mắt hắn, tới đã là cấp cho Vu Thụy Trung mặt mũi rồi, nếu không biết thân biết phận, thì Tư Đồ gia cũng sẽ không khách khí.
"Có cần mang theo mấy huynh đệ không?"Trương Điểu có chút không yên lòng nói.
"Sợ cái gì, bọn họ đi thì làm được cái gì?"Tư Đồ Lượng xem thường nói. Đang ở thành phố Bắc Kinh, ai dám đụng tới hắn.
Tư Đồ Lượng và mấy người đi theo người phục vụ đi lên phòng khách sạn.
Cửa mở, Vu Thụy Trung như là phản xạ có điều kiện, liền đứng dậy, cung kính ra cửa nghênh đón. Tư Đồ Lượng và Tư Đồ Bác đối với thái độ trước mắt của hắn thì rất hài lòng, cho là hắn mời khách tới để nhận lỗi.
Nhưng ngay sau đó lại có chút không vui, thấy trong phòng còn có 3 người ngồi, hơn nữa lại có một người ngồi ở vị trí chủ vị! Tư Đồ Bác vẫn tưởng rằng vị trí quan trọng nhất nhất định là dành cho mình, không ngờ tới lại bị người khác thản nhiên chiếm lấy.