Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 389: Đối chọi gay gắt với mẹ của Hạ Nhu (2)

"Cháu!"
Ngô Tuyết Bình tuy rằng trấn định, nhưng mà trải qua mấy câu hỏi của tôi, sắc mặt đỏ lên, chất vấn tôi nói:
"Cô thật không biết tại sao Hạ Nhu lại coi trọng một người vô lại như cháu!"
"Đúng vậy, cháu là vô lại đó, hơn nữa cháu nói cho cô biết, Hạ Nhu và cháu đã định rồi!"
Tôi dõng dạc nói.
Nếu như tôi đã trọng sinh, thì những... lễ tiết và quy củ này, tôi sẽ không coi trọng. Đối phó với một người mẹ tham tiền như thế này, thì cách tốt nhất chính là làm sao chứng minh cho họ, tôi có nhiều tiền hơn.
"Hừ, cháu cứ thử xem, lấy năng lực của chồng cô, đối phó với một tiểu nhân vật như cháu, thì dễ như trở bàn tay."
Ngô Tuyết Bình bắt đầu uy hiếp nói.
"Ha hả, tốt, cô nếu như không muốn Hạ Nhu hận cô cả đời, thì cứ thả ngựa mà làm đi."
Tôi nói.
"Cậu muốn như thế nào mới chịu rời khỏi Hạ Nhu? Cứ đưa ra yêu cầu không quá đáng, tôi sẽ thỏa mãn cho cậu."
Ngô Tuyết Bình hít một hơi, bình ổn tâm tình nhìn tôi nói.
"A? Như vậy sao? Vậy thì cháu hỏi cô một vấn đề trước? Cô muốn thế nào mới bằng lòng cho Hạ Nhu theo cháu?" Tôi cười cười, nói.
"Cậu? Cậu có tư cách gì khi hỏi tôi vấn đề này?"
Ngô Tuyết Bình cười lạnh nói.
"Cô đừng có hỏi cháu tư cách gì, cháu lấy tư cách là bạn trai của Hạ Nhu hỏi đấy."
Tôi nói.
"Tại sao tôi phải trả lời cậu?"
Ngô Tuyết Bình hỏi ngược lại.
"Cô có thể không trả lời cháu, nhưng mà cháu cũng sẽ khogn buông tha, cháu nói cho cô biết, nếu cháu không làm được theo yêu cầu của cô, cháu sẽ tự nguyện từ bỏ Hạ Nhu."
Tôi nói.
"Nói có thật không? Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu không thỏa mãn được điều kiện của tôi, cũng chính là cậu chủ động từ bỏ Hạ Nhu, tôi sẽ không thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của cậu!"
Ngô Tuyết Bình nghe xong có chút mừng rỡ hỏi.
"Đương nhiên!"
Tôi gật đầu, khẳng định nói.
"Tốt lắm, cậu nghe cho kỹ đây, tôi chỉ nói một lần, mong cậu tuân thủ lời hứa!"
Ngô Tuyết Bình suy nghĩ một chút nói.
"Không thành vấn đề."
Tôi đáp ứng rất sảng khoái.
"Lễ vật là 100 triệu, nếu như cậu mang tới, tôi đồng ý cho cậu và Hạ Nhu ở chung!"
Ngô Tuyết Bình có chút đắc ý nói.
"Lễ vật 100 triệu? Ngay cả nhà của Lôi Tiểu Long cũng không có nhiều như vậy?"
Tôi nhìn Ngô Tuyết Bình đang đắc ý, có chút buồn cười nói.
"Vậy cậu đừng so đo, hắn là hắn, cậu là cậu! Nói chung không có số tiền này, cậu đừng mong tôi mang con gái gả cho cậu!"
Ngô Tuyết Bình bị tôi khiêu khích, có chút không kiên nhẫn.
"100 triệu, hình như là số tiền rất lớn!"
Tôi gật đầu nói:
"Không biết là một 100 triệu USD, hay là tiền Trung quốc?"
"Đương nhiên là Trung.. Ách... Là USD!"
Ngô Tuyết Bình do dự một chút, nếu muốn hù dọa hắn, vậy thì hù chết hắn luôn.
"USD, vậy thì tập đoàn của cô cũng không có giá trị như vậy đâu?."
Tôi lắc đầu nói.
"Đây chính là yêu cầu của tôi, nếu như cậu không thỏa mãn được, vậy thì không nói nhiều nữa. Đây chính là cậu tự động buông tha cho Hạ Nhu!"
Ngô Tuyết Bình phất phất tôiy nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Nếu như vậy, vậy thì cứ như vậy đi."
Tôi nhìn Ngô Tuyết Bình nói.
"Vậy cậu sao còn không đi?"
Ngô Tuyết Bình hạ lệnh trục khách.
"Tại sao cháu phải đi?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Cậu không có tiền thì còn ngồi ở chỗ này làm gì?"
Ngô Tuyết Bình khinh thường nói.
"Sao cô biết cháu không có tiên?"
Tôi cười cười nói:
"Số tài khoản của cô là gì."
"Hừ."
Ngô Tuyết Bình tiện tay ném cho tôi tờ danh thiếp. Nàng đang muốn xem tôi làm gì.
Tôi móc ra một cái vi tính bằng bàn tay, đây là sản phẩm mới nhất của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, sở hữu tất cả các công năng của các loại máy tính trên thế giới.
Ngô Tuyết thấy tôi móc ra một sản phẩm công nghệ cao như vyaaj, không khỏi "a" lên một tiếng, thứ xa xỉ này sao có thể xuất hiện trên người một kẻ nghèo hèn như tôi. Nhưng mà nàng lại nghĩ, cha tôi là tổng giám đốc, mua một chiếc thì có thể.
Tôi dùng máy tính chuyển vào tài khoản của Ngô Tuyết Bình 100 triệu USD. Lúc mới gây dựng sự nghiệp, 100 triệu USD đối với tôi là to, nhưng giờ nó không đáng làm con số lẻ.
Ngô Tuyết Bình có chút cười cợt nhìn tôi, tôi thì không nói gì thêm, chỉ là lẳng lặng đợi máy tính hiện chữ chuyển khoản thành công. Một lát sau, trên máy tính của tôi hiện lên dòng thông báo: "chuyển khoản thành công", tôi còn chưa kịp mở miệng, thì điện thoại cho Ngô Tuyết Bình đã vang lên.
Ngô Tuyết Bình cầm lấy điện thoại di động.
"Alo, Trương tổng, tôi là giám đốc quản lý khách hàng của ngân hàng Trung Ương Trung Quốc, Trương Tiểu Mạn."
Tuy rằng cùng Ngô Tuyết Bình trực tiếp trò chuyện, nhưng do loa của Ngô Tuyết Bình khá lớn, lên tôi có thể nghe rõ.
"A, xin chào, có chuyện gì không?"
Ngô Tuyết Bình có chút kỳ quái, giám đốc của ngân hàng Trung ương sao phải gọi điện thoại cho mình, chẳng nhẽ tài khoản của mình có vấn đề?
"Là như vậy, 30 giây trước, tài khoản của ngài cố một số lương lớn tiền chuyển vào, dựa theo quy định của ngân hàng, tôi phải thông báo cho ngài..."
"Vậy sao trước đây không thông báo cho tôi?"
Ngô Tuyết Bình có chút kỳ quái, lúc trước trong tài khoản của mình cũng có hơn 10 vạn được chuyển vào, sao không thấy thông báo cho mình.
"Trước đây số tiền không lớn, nên chúng tôi không thông báo cho ngài, nhưng lần này số tiền vô cùng lớn!"
"Vô cùng lớn?"
Ngô Tuyết Bình kỳ quái nói:
"Là bao nhiêu?"
"100 triệu USD..."
"Ngài nói cái gì? ! 100 triệu USD? !"
Ngô Tuyết Bình nghe xong lại càng hoảng sợ, thiếu chút đánh rơi điện thoại.
"Đúng vậy, 100 triệu USD, ngài có thể online để kiểm tra, có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi... Alo? Ngài đang nghe đấy chứ?"
"A, a, tôi đang nghe, tôi biết rồi..."
Ngô Tuyết Bình này mới phát hiện mình thất thố, vội vàng nói.
"Cháu có thể đi rồi chứ? Lễ vật cô đã nhận được chưa."
Tôi thấy Ngô Tuyết Bình cúp điện thoại, nên đứng dậy, nhìn Ngô Tuyết Bình nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất