Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 401: Giúp người giải vây

Bởi vì tình cảnh lúng túng vừa rồi, nên sau khi đổi chỗ ngồi, cô gái kia cúi đầu, không dám nhìn tôi, cũng không nhìn phong cảnh giống như lời nàng nói. Thật ra thì lúc này máy bay đã ở trong mây, căn bản không nhìn thấy cảnh sắc gì ở bên dưới.
Mà thanh niên ở bên cạnh tôi lại không thoải mái, vẻ mặt hiện lên sự tiếc nuối và giận dữ, dường như vì mục tiêu của mình đã tránh thoát.
Tôi không thèm để ý tới hắn, mà xem một số quyển tạp chí có sẵn trên máy bay. Đây là tạp chí nội bộ của công ty hàng không này, phần lớn là tin tức nội bộ và hình ảnh của các nữ tiếp viên....
Tin tức thứ nhất làm cho tôi sửng sốt, xem ra Tô Viên Triêu làm ăn không tệ, đã dây dưa tới cả lĩnh vực hàng không. Nội dung tin tức là:
Có rất nhiều công ty hàng không trên thế giới chuẩn bị sử dụng hệ thống động lực do Tập đoàn Đông Á sản xuất, hơn nữa hầu như thay toàn bộ hệ thống động lực quan trọng. Trong tin tức, Tô Viên Triêu tươi cười chụp ảnh chung cùng với mấy nhân vật đầu não của các công ty hàng không.
"Hắc, vị huynh đệ này, chúng ta đổi chỗ ngồi có được không?"
Thanh niên kia rốt cục không nhịn được, nhìn tôi nói:
"Nàng là bạn gái của tôi, chúng tôi đang giận nhau!"
Bạn gái? Giận dỗi? Làm như tôi là người ngu hay sao hả! Bởi vì hắn nói tiếng Nhật, lên tôi cũng tỏ ra không hiểu, nhìn hắn lắc đầu nói:
"Tôi không hiểu anh nói cái gì!"
Thanh niên kia thấy tôi không phải là người nước R, thì buồn bực ngồi ở chỗ đó, thầm mắn mình xui xẻo. Cô gái kia cảm kích nhìn tôi một cái, tôi nhìn nàng gật đầu, sau đó tiếp tục xem tạp chí trong tay.
Đêm qua cùng các cô gái lưu luyến chia tay, nên không khỏi dây dưa, tiếp hết 6 nàng, Hạ Nhu và Hứa Nhược Vân cũng chân ướt chân ráo nhập trận, nhưng chỉ ôm hôn hồi lâu, lúc tôi chợp mắt được thì cũng là hơn 6h...
Cho nên lúc này cũng buồn ngủ, nhưng mà tôi lại không có thói quen ngủ trên máy bay. Dù sao thì máy bay cũng có café, tôi uống vào nhưng lại buồn đi vệ sinh.
Khi tôi trở lại, thì phát hiện thanh niên kia đang ngồi ở chỗ của tôi, sắc mặt hùng hồn nói cái gì đó với cô gái kia, hai chân còn khua khoắng, giống như đang diễn tả cái gì đó.
Khi tôi đi tới, vỗ vỗ vào vai của hắn, dùng vẻ mặt không kiên nhẫn chỉ vào chỗ ngồi của hắn, hắn nói với tôi mấy câu tiếng Nhật, nhưng vẫn ngồi im tại chỗ.
Thằng nhóc này, lại dám ngồi ở chỗ của tôi? ! Tôi không nói hai lời, trực tiếp túm lấy cổ áo của người này xách lên. Nhưng lại bị dây an toàn thặt chặt vào bụng, người này hai tay cố tháo dây, trong miệng không ngừng nói " xin lỗi"... bằng Tiếng Nhật.
Tôi ném hắn ra ngoài, sau đó phẩy phẩy chỗ ngồi, ngồi lại vào vị trí của mình. Mà tên thanh niên kia bị tôi ném ra ngoài, phải rất lâu sau mới ngồi dậy được, mặt đầy mồ hôi khó khăn ngồi lại vị trí của mình, dùng ánh mắt liếc nhìn tôi. Vốn định nói thầm hai câu, nhưng thấy tôi trợn mắt nhìn hắn một cái, tên này vội vàng cúi đầu.
Cô gái có chút kinh ngạc nhìn tôi, nhưng mà trong ánh mắt đầy sự kinh ngạc, lúc này nàng còn đang suy nghĩ cách đuổi tên gia hỏa này đi. Nhưng đuổi hắn hắn cũng không đi, hơn nữa mình lại không thể làm cứng, nhưng người này chỉ có hai động tác, đã làm cho hắn im thít rồi.
Nhìn bộ dạng của tên thanh niên kia, cô gái che miệng cười.
"Cám ơn anh."
Cô gái nhỏ giọng nhìn tôi nói.
"Không có gì."
Tôi lắc đầu nói:
"Ai bảo hắn chiếm vị trí của tôi."
"Ha hả."
Cô gái khẽ cười nói:
"Đúng rồi, anh tới nước R làm gì, du lịch hay sao?"
"Không khác bao nhiêu cả."
Tôi tùy ý nói.
Tôi với nàng không quen biết, hơn nữa tôi lại không có tình cảm gì với nước R, nhìn cách ăn mặc và thông thạo tiếng Nhật của cô gái này, thì cũng đoán chừng là người nước R. Mặc dù rất nhiều người nước R thân thiện, nhưng mà suy nghĩ thì không thể ngày một ngày hai thay đổi được.
"A, tôi là du học sinh ở Trung quốc, lần này vội trở về nhà, do trong nhà có chút chuyện."
Cô gái gật đầu nói.
"Hóa ra cô là người nước R."
Nói nhiều cũng không có lợi gì, tôi gật đầu, cầm tạp chí lên tiếp tục xem.
"A..."
Cô gái có thể nhận ra giọng nói lãnh đạm của tôi, cho nên giải thích:
"Tên của tôi tên là Vương Thư, là người Trung quốc! Nhưng mà do cha tôi tới nước R do học, sau đó yêu mẹ tôi, nên ở lại nước R."
Vương Thư? Tôi nhịn không được cười một chút, nói:
"Ha hả, vậy cũng có thể coi cô một nửa là người Trung quốc."
Vương Thư cũng không hiểu tại sao mình phải nói nhiều với người thanh niên này như vậy, phải biết rằng thanh niên kia nói với mình nhiều như vậy, mình còn không nói câu gì! Chẳng lẽ là bởi vì hắn lạnh nhạt đối với mình? Còn có nguyên nhân gì khác không?
Tóm lại Vương Thư cảm thấy người trước mặt này mặc dù giọng nói nhàn nhạt, nhưng là người rất tốt, hơn nữa bộ dáng lạnh lùng, nếu như ở trong trường học thì sẽ là một người được các bạn gái theo đuổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Đúng vậy, vì vậy cha tôi mới cho tôi đi du học ở Trung quốc."
Vương Thư gật đầu nói.
"Ừ."
Tôi gật đầu.
Mặc dù Vương Thư lớn lên rất đẹp, nhưng nhưng mà tôi không phải là người tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ là bình thủy tương phùng, thì có gì phải nói nhiều.
Vương Thư thấy tôi không muốn nói nhiều, nên cũng không nói gì nữa, mà tìm một quyển tạp chí ngồi xem.
Mãi cho đến khi máy bay sắp hạ xuống, tôi với Vương Thư đều tập trung xem tạp chí, mà thanh niên kia bộ dáng giống như mèo chết, chắc trong lòng đang chửi tôi phá hỏng chuyện tốt của hắn!
Nhưng mà mắng cũng chỉ ở trong lòng, chứ không dám nói ra miệng, vì sợ tôi đánh hắn lần nữa!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất