Đây chỉ là sự bổ trí bên trong phòng, ở ngoài cao ốc, trực thăng, xe tuần tra, chỉ cần sẽ điều động là tới, Classe Luther an bài bọn họ ở gần cao ốc!Dưới sự phòng thủ nghiêm mật thế này, thì một con muổi cũng không thể nào bay qua được.
Hắn không tin Kim Hồng Chung còn có thể trộm đi viên trân châu được, mà cho dù viên trân châu có cánh, cũng không thể thoát ra ngoài,không nói tới chuyện viên trân châu còn có 3 tẩng bảo hiểm, có máy giám thị, mà cả căn phòng đó bị bịt nút mở cửa ở ngay trước mắt mình.
Dùng thuốc nổ? Classe Luther không tin Kim Hồng Chung lại dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy nhưng mà có dùng, thì cũng không thể tiến nhập vào cao ốc được!
Đừng nói mang theo thuốc nổ, cho dù người bình thường muốn vàọ cao ốc, cũng không được phép! Classe Luther đã hạ tử lệnh, không ai được phép vảo cao ốc: Người chấp hành nhiệm vụ ở đây, toàn là tâm phúc của hắn, không có chuyện sẽ bán đứng hắn!
Mà cho dù có gian tế trà trộn vào cũng không sao bởi vì mọi người đều có định vị trí của minh, ai muốn chết mà chui vào?
Classe Luther mĩm cười nhìn chằm chằm vào màn hình đang hiển thị viên trân châu kia, khóe miệng cười nhạt:
"Kim Hồng Chung., đừng nói tôi không cho ông cơ hội đó nha."Nói xong, Classe Luther nhìn đồng hồ, còn cách thời gian ước định là 5 phút,classe Luther mở một bình rượu đỏ, tự mình rót một chén, chờ đợi giờ phút thần thánh!
"ha ha, 15 phút đồng hồ nữa, toàn bộ Châu á sẽ thuộc về ta!" Classe Luther tự tin nói:
"Phi Yến Môn, sẽ trở thành lịch sử!""Có động tĩnh gì không?" Thời gian ước định đã đến, Classe Luther thông qua bộ đàm nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com"Trọng phương viên một trăm mét đều có người của chúng ta, các công cụ phát hiện đều không thấy thông báo !" Tâm phúc hồi báo lại.
"Được!" Classe Luther lạnh lùng cười nhạo nói:
"Kim Hồng Chung, chẳng nhẽ ông không dám tới? Cái gì..."Classe Luther vừa mới dứt lời, con mắt hắn dừng trên màn hình, viên trân châu biến mất, sao có thể biến mất!
Classe Luther khẩn cẩp liên lạc với thủ hạ xung quanh:
"Các ngươi làm gì vậy, két bảo hiêm đã xảy ra chuyện!""Ông chủ, két bảo hiểm không có gì dị thường," Thủ hạ kỳ quái nói.
"Không có bất cú dị thường nào? Lúc nãy không có người tới?" Classe Luther hỏi.
"Không có, sao vậy ông chủ?" Thủ hạ có chút không hiểu có chuyện gi.
"Hỏng rồị!" Cịasse Luther nhìn vào mản hinh, két bảo hiểm không mở ra, vậy tại sao trân châu lại biến mất,Chẵng lẽ trân châu lại có cánh? Nhưng mà hắn nhìn két bảo hiểm lại bỏ đi ý nghĩ này,Vậy đến tột cùng là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là thần quái? Classe Luther không
tin vào các sự kiện linh dị, cho dù là có, thì ban ngày sao dám lộ diện?
Đúng rồi, nội gian! Nhất định là nội gian! Classe Luther bỗng nhiên bừng tinh!
Gian phòng này đã được bảo vệ nghiêm mật tới như vậỵ, không ai có thể vào trong được! Nếu như cửa mật thất chưa mở, két bảo hiểm không bị hư tổn, thì chỉ có nội gian.Vậy thì chỉ có một khã năng, đó là màn hình có vấn đề, mà mục đích của chuyện này thật đơn giản, đó là gây ra hoảng loạn! Nếu như Classe Luther biết trân châu của mình đã
mất, như vậy thì chắc chắn sẽ mở két kiểm tra, nội gián này sẽ thừa cơ đoạt đi,Không đơn giản a! Classe Luther nghĩ tới đây, không khỏi than thở:
"'Kim Hồng Chung, ông coi như là đa mưu túc trí, nhưng đáng tiêc là lại gặp phải tôi, biết điều thi rút lui đi! Ha ha!""Đúng là phiền phức!" Classe Luther vỗ một cái vào trán của minh!
Lúc này, trợ thủ đã chạy trờ về:
"Ông chủ, toản bộ camere bình thường, không có bất cứ vấn đề gì!""Cái gi?" Casse Luther sửng sốt, dựa theo suy đoán, thì camera tám phần mười là bị người ta gép nhưng sao thủ hạ lại nói là tất cả bình thường.
"Mày đã kiểm tra cẩn thận chưa?""Dạ rồị ông chủ có vấn đề gì sao?" Thủ hạ còn chưa biết viên trân châu đã mẩt.
"Không có chuyệnn gì..." Classe Luther có chút bắt an phất phất tay. Lẽ nảo trân châu có chân cứ như vậy biến mât? Không có khả năng, không có đạo lý, không phù hợp với quy luật khoa học!
Khi Classe Luther định điểu tra thêm một bước, thì điện thoại từ bàn vang lên.
"Xin chào, tôi là Classe Luther!" Nhìn số điện thoại lạ, hắn có dự cảm không tốt!
"Ha ha..! Lão bẳng hữu, thật ngại quá, đa tạ!" Từ bên kia vang lên tiếng cười sang sảng của Kim Hõng Chung.
"Đa tạ? Ông nói là ông..." Điều bất an mà Casse Luther đự định hình như đã thành sự thực điêu này làm hắn khó chịu!
"Ha ha, không sai, trân châu đã đưọc tôi lấy được!" Kim Hồng Chung nói.
"Không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Hừ hừ, ông đừng quên, chỉ cần ông chưa rời khỏi Pháp thì tôi vẫn còn cơ hội trở mình!" Nói xong, Classe Luther cúp điện thoại! Hắn không có thời gian cùng Kim Hồng Chung nói chuyện tào lao! Tuy rằng hắn không biết Kim Hồng Chung dùng thủ đoạn gí lấy đi, nhưng bây giờ có một chuyện là tìm trở vê!
Classe Luther lập tức gọị điện lện thủ hạ toàn bộ giám sát các con
đường, sân bay, trạm xe lửa, bến tàu, đường cao tôc, sau đó tiến hành tìm kiêm, đống thời cũng kiểm tra người trong nội bộ!
Bời vì hắn cũng biết, thường nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất
Đương nhiên, sau khi làm xong chyện này Classe Luther đi tới két bảo
hiểm, nhưng khi mở ra, đúng lả trân châu đã biến mất!Classe Luther không hiểu, Kim Hồng Chung dùng thủ đoạn gì mà lại lấy đi được!
khi làm xong những chuyện này, điện thoại trên bàn Classe Luther lại vang lên, vẫn là Kim Hồng Chung gọi tới!
"Tôi mặc kệ ông làm như thế nào, nhưng mà ông cũng đừng cao hứng quá sớm, ông không có khả năng mang nó ra khỏi pháp đâu!" Classe Luther có chút tức giận nói.
"Lão bằng hữu, ông không phải tính không tuân thủ lời hứa đó chứ?" Kim Hồng Chung hỏi ngược lại.
"Hừ! Tôi nói thi chắc chắn, chi cần trân châu trong tay ông, mọi chuyện sẽ được thực hiện! " Classe Luther hừ lạnh nóì
"A? Thế nhưng trân châu đă ở trong tay của tôi rồi, ha ha…" Kim Hồng Chung cười nói:
"Rât tuyệt, đúng là một bảo bối, hinh tròn, không một chút tỷ vết!""Ông..nói. . .thật. . .Sao!" Classe Luther thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại xuống mặt đât! Làm sao có thể? Kim Hồng Chung tại sao có thể làm như vậy?trân châu ở trong tay Classe Luther, hắn không chụp ảnh, chỉ có mấy người cao cấp trong tổ chức biết!Như vậy, hắn biết nguyên nhân chỉ có một, đó chính là trân châu đã bị đánh tráo!
"Ha ha.., nói chung viên trân châu nảy đúng là cực kỳ cãm tạ ông bạn già! Lễ vật rất tuyệt!" Kim Hồng Chung cười nói!