Chương 1
“Đủ rồi, Thẩm Hòa. Cậu làm mấy chuyện mất mặt như vậy không thấy mệt à? Tôi sẽ không bao giờ yêu cậu đâu.”
Cố Xuyên Diệu cau mày, nhìn tôi đầy khó chịu.
Tôi đứng sững người.
“Gì cơ?”
Anh ném phăng xấp bài tập toán tôi tốn mấy đêm chuẩn bị cho anh, ánh mắt đầy khinh thường.
“Cậu bắt tôi học chẳng phải vì muốn dùng hệ thống để cưa cẩm tôi sao?
Cậu cố tạo không khí gần gũi, đúng là tính toán sâu xa thật đấy. Thẩm Hòa, tỉnh lại đi. Tôi không thích cậu.”
Tôi lặng thinh.
Tôi không hiểu anh nghe được gì từ đâu mà lại nghĩ như vậy. Một nỗi mệt mỏi dâng lên trong lòng, tràn đầy thất vọng.
Anh nhìn tôi không đáp, vẻ mặt như thể “quả nhiên là thế”.
Lúc này, một cậu bạn nhuộm tóc từ cửa sau bước vào, giọng lười nhác:
“Xuyên Diệu, hoa khôi Ngô Toàn Toàn rủ cậu tiết sau đi xem phim đấy. Có đi không?”
“Cô ấy rủ thật à?”
Cố Xuyên Diệu ánh mắt sáng lên, vui như trẻ con, rồi lại quay sang cau mày với tôi:
“Thẩm Hòa, tôi cảnh cáo cậu, đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Bằng không, đừng trách tôi quên hết tình nghĩa năm xưa.”
Nói xong, anh lập tức rời đi với người bạn kia.
Nhưng anh đã trốn tiết quá nhiều rồi, nếu tiếp tục, thật sự sẽ bị kỷ luật nặng.
Mọi người trong lớp nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm, xì xào bàn tán.
Tôi thở dài, bước lên nhặt cuốn vở toán anh vừa vứt xuống đất, phủi bụi.
Tôi đã dành mấy đêm để soạn ra những đề khó nhất. Thế mà giờ… tiếc thật.
Mọi chuyện vừa xảy ra rõ rành rành — và đây không phải lần đầu.
Sau nhiều lần như thế, tôi đã mất hết kiên nhẫn.
Tôi hạ quyết tâm:
“Hệ thống, giúp tôi từ bỏ nhiệm vụ này.”
Một giọng nói điện tử vang lên trong đầu tôi, vui vẻ:
“Chủ nhân, cuối cùng người cũng bỏ cái nhiệm vụ ngốc nghếch này rồi, tôi suýt khóc vì thương người đó!”
Đúng, tôi có hệ thống.
Nhưng khác với trong truyện, tôi là chủ nhân thực sự của hệ thống. Việc tôi làm, không phải để theo đuổi Cố Xuyên Diệu, mà để giúp anh giữ được vận mệnh tốt đẹp của mình.