Chương 9
"Cậu muốn tham gia kỳ thi học sinh giỏi sao?"
Đã vài tháng kể từ lễ kỷ niệm trường, thoáng cái đã đến cuối học kỳ hai lớp 11, một buổi sáng khi ăn sáng, Bạch Thanh đột nhiên đề cập đến việc muốn tham gia trại huấn luyện toán học.
Theo tôi biết, khi học lớp 10 ở trường cũ, cậu ấy đã đạt giải nhất kỳ thi vật lý toàn quốc và được nhận thẳng vào Đại học A, đầu năm lớp 11 lại giành giải nhất cấp quốc gia môn hóa học. Việc tham gia thêm kỳ thi toán học chẳng khác nào phí suất và tốn công vô ích.
Hơn nữa, vòng sơ khảo môn toán sẽ diễn ra vào tháng Chín năm lớp 12, trước kỳ thi đại học thì kết quả cuộc thi này thậm chí còn chưa công bố, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
"Tại sao chứ?"
"Không có lý do." Cậu ấy cúi mắt nhìn hạt gạo trong bát cháo, "Muốn tham gia thì tham gia thôi."
Thật phục.
Tôi mới biết giáo viên toán học đã đồng ý cho cậu ấy tham gia, thậm chí thoải mái tìm hiệu trưởng để phê duyệt suất thi.
Sau khi lên lớp 12, hầu như không ai tham gia các kỳ thi học sinh giỏi nữa. Tôi từng đạt giải nhì cấp quốc gia môn vật lý, tự nhiên cũng sẽ không tham gia trại huấn luyện này, điều đó có nghĩa là tôi sẽ không gặp cậu ấy trong vài tháng.
Có lẽ đây là niềm vui của "thần đồng". Tôi không hiểu.
Tôi chỉ biết rằng tôi không thể thích nghi với cuộc sống thiếu cậu ấy.
"Lên lớp 12 rồi còn thi học sinh giỏi, đúng là "Bạch thần" mà chúng ta khó với tới nổi." Tôi cắn một miếng bánh quẩy, cố gắng che giấu sự thất vọng trong mắt, nhưng càng che càng thấy rõ sự giả tạo của mình.
"E-An không nỡ xa tôi sao?"
Cậu ấy luôn có thể nói những lời "trà xanh" nhất với vẻ thản nhiên nhất.
Kỳ lạ là, chính những câu nói đó khiến tôi không thể kiểm soát được việc đỏ mặt và tim đập nhanh.
Hừ.
"Cậu đi rồi, biết đâu tôi sẽ giành được hạng nhất toàn khối, tôi sẽ không nhớ cậu đâu." Nhưng miệng tôi lại không nghe lời trái tim, cứ liên tục nói những lời không thật lòng, "Huống hồ, chẳng phải trại huấn luyện còn ba tháng nữa mới bắt đầu sao…"
Cậu ấy không nói gì, chỉ cười nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng ấy lại khiến tôi có cảm giác mình hoàn toàn bị cậu ấy nhìn thấu.
"Đi, đi thôi." Tôi hoảng loạn đứng dậy, nắm lấy túi nhựa đựng bánh quẩy chạy ra ngoài, "Sắp muộn rồi."
Thực ra cũng không phải nói dối, hôm nay tôi dậy muộn, bây giờ chỉ còn chưa đến hai mươi phút là đến tiết tự học buổi sáng.
Nhưng Bạch Thanh vẫn bình tĩnh vô cùng.
"Nhanh lên nào! Muộn rồi cô giáo sẽ phạt chúng ta đấy!" Tôi vẫy tay với cậu ấy, không hiểu tại sao cậu ấy vẫn có thể thong thả gắp chiếc bánh bao thơm sữa rồi cắn một miếng, "Bạch! Thanh!"
Dường như cuối cùng cũng nhận ra giọng nói nghiến răng nghiến lợi của tôi, cậu ấy ngước mắt nhìn tôi, giọng đầy vẻ trêu chọc:
"E-An, hôm nay là cuối tuần mà."
"……" Trời ơi, lúc nãy vì quá gấp gáp, tôi thậm chí quên mất hôm nay là thứ mấy.
Xấu hổ quá rồi.
Vậy dáng vẻ hồn bay phách lạc của tôi lúc nãy chắc chắn rất rõ ràng rồi? Bạch Thanh chắc chắn đã nhận ra rằng tôi không nỡ để cậu ấy đi nhưng vẫn cố tỏ ra cứng đầu rồi!
Khốn thật.
Tôi vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt đào hoa luôn như thể đang chứa chan tình cảm của cậu ấy, tôi chỉ muốn quay ngược thời gian về hai phút trước và đấm chết cái bản thân ngại ngùng vì những rung động của con gái.