Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 95: Nguồn gốc mạt thế (5)

Thích Miên nghe được lời này, ngẩng đầu nhìn Lâm Ân. Lâm Ân ngẩn ra rồi thản nhiên: "Tôi xác thật nghĩ như vậy, thế giới này mọi khoa học kỹ thuật dựa vào lý thuyết và vật lý của thế giới này, vậy vì sao sẽ không có những thế giới khác, phép tắc, bản thân vật chất khác với chỗ chúng ta, cho nên sẽ tạo ra một hệ thống khác? Vũ trụ quá lớn, tầm nhìn của chúng ta là có hạn chế."

Thích Miên gật đầu: "Tôi không phải không đồng ý với cách nói của anh."

Cô không nhiều lời, ánh mắt một lần nữa quay lại nhìn Giang Hành Chu. Giang Hành Chu đã đẩy ra tinh cầu xanh thẳm kia, vũ trụ xung quanh theo động tác của anh mà biến hóa, trở lại thành một thế giới yên lặng ôn hòa.

Ở trung tâm có một đài pha lê, bọn họ còn chưa tiến lên, đài pha lê đột nhiên mơ mơ hồ hồ hiện ra một bóng người, người đàn ông vóc dáng cao lớn, vai rộng eo gầy, tỉ lệ cơ thể vô cùng mạnh mẽ, trong miệng ngậm cọng cỏ, cười hì hì, bím tóc nhỏ phía sau lắc qua lắc lại.

Ông đứng trước đài, hai tay chống lên bàn, nâng tay lên, ở giữa đài pha lê nhỏ một giọt máu.

Giọt máu rơi lên, trên đài pha lê dần dần thu nhỏ lại rồi biến mất, giống như bị đài pha lê hấp thu.

Ông mở miệng, thanh âm như là sóng điện từ bị hư, đứt quãng: "Vẫn là...... cái này...... khoa học kỹ thuật...... nhận theo DNA. Muốn...... chết...... nhận con trai."

Ánh sáng bạc trên đài pha lê lại lập lòe, giống như thu lại giọng nói của ông, giống như cuối cùng thu xong, tắt đi.

Người đàn ông vừa lòng vỗ vỗ tay, nhìn bàn tay còn dính máu: "Ai nha... bị thương... Vợ yêu hôn hôn anh... tới đây."

Ông chắp tay sau lưng, rời khỏi, lưu lại đài pha lê cùng con mắt thật lớn, hình ảnh ông lập lòe vài cái, sau đó biến mất.

"Là chú Giang." Lâm Ân thở dài, "Ông ấy giao con mắt phòng hộ này lại cho cậu, khó trách nó sẽ nhận ra cậu. Cậu có muốn thử giao lưu với nó một chút hay không? Tôi cảm thấy cái này không thuộc về kỹ thuật của địa cầu, có lẽ nó sẽ có thêm công năng khác."

Giang Hành Chu không nói gì, nhưng anh đã tiến lên một bước, đứng trước đài pha lê.

Lâm Ân đang muốn nói thêm gì đó, Giang Hành Chu đã giống như cha mình, vươn tay ra.

Dây leo cắt một vạch trên ngón tay anh, nhưng máu còn chưa chảy ra, miệng vết thương, làn da hai bên đã chủ động khép lại thật nhanh.

Giang Hành Chu không kinh ngạc, năng lực khép lại của anh lại tăng một bước lớn, anh đã phát hiện chuyện này sau khi vượt qua sông máu.

Thất Tam nhìn đến mắt trợn tròn, Thích Miên bước đến một bước giữa hai người, ngăn lại tầm mắt của anh ta.

"Miên Miên, đao." Giang Hành Chu nói.

Thích Miên mím môi, không đưa đao cho Giang Hành Chu mà nắm lấy tay anh, cẩn thận cắt một đường nhỏ trên ngón tay.

Nhưng cho dù đường cắt lần này thật nhỏ, lần này lại không giống trước máu cũng chưa chảy ra được. Máu thật mau tụ lại chỗ đầu ngón tay, nhỏ giọt lên đài. Thích Miên vội vàng đưa ngón tay rỉ máu ngậm vào trong miệng, cẩn thận liếm một chút, nhìn thấy máu đông lại, cô mới an tâm buông tay.

Vừa buông ra, lại bị Giang Hành Chu trở tay nắm lại.

Ánh sáng trắng bùng nổ, trước mắt một mảnh hỗn loạn, ánh sáng càng lúc càng mạnh, mắt bị chói sáng, đến cuối cùng ngay cả sát bên cạnh cũng nhìn không thấy gì.

Đúng lúc này, mặt đất rung động mãnh liệt, bên tai vang lên tiếng pha lê vỡ vụn, bốn phương tám hướng xuất hiện vết nứt.

Thích Miên hơi kinh ngạc, theo bản năng muốn lần theo tay đi tìm Giang Hành Chu, anh đã mạnh mẽ nắm lại tay cô, cúi đầu nói nhỏ: "Là hạt giống! Giang Thừa không phải không nhốt nó lại, là con người một lần nữa đánh vỡ, thả nó ra!"

Thích Miên không kịp phản ứng, thanh âm anh thật nhanh: "Cần thiết thu hồi nó lại, đưa xuống, một lần nữa nhốt lại nó!"

Tiếng vỡ càng lúc càng lớn, cùng với tiếng thủy tinh, pha lê rơi bể trên mặt đất, không trung tràn đầy tiếng vang. Cùng với tiếng vang liên tục, càng lúc càng rõ ràng từ xa vọng lại tiếng gầm gừ của sông máu và của đám dị chủng.

Thích Miên hiểu được ý anh, cô siết chặt đao, hướng tới chỗ Giang Hành Chu, cười cười: "Anh yên tâm, em bảo hộ cho anh."

Giờ phút này cô hoàn toàn nhìn không thấy rõ bóng dáng Giang Hành Chu, chỗ anh đứng ánh sáng là mạnh nhất, cực kỳ lóa mắt, lúc cô nhìn thẳng tới đó, mắt bị ánh sáng chói chang làm tầm mắt trống rỗng.

Cô thậm chí có thể cảm giác được đôi mắt bị bỏng rát đau đớn, loại độ ấm đáng sợ này nói cho cô biết, đây là thứ cô không thể nhìn thẳng. Nhưng Thích Miên vẫn mở to mắt, tươi cười điềm tĩnh, không lộ ra vẻ đau đớn gì: "Anh đi làm đi, có gì kêu em một tiếng."

Giọng cô bình tĩnh giống như bảo anh đi nấu cơm, cô sẽ ngoan ngoãn chờ đồ ăn.

Giang Hành Chu đứng giữa vầng sáng, cúi đầu nhìn cô gái của mình. Thích Miên không biết, thị giác của anh có thể tinh tường nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên ngoài, máu ở khóe mắt Thích Miên chậm rãi chảy xuống, nhưng cô vẫn cười ấm áp, giống như đau đớn này đó đều không đáng kể gì.

Dung mạo Thích Miên ở giữa dòng máu cùng ánh sáng càng nổi bật, càng làm vẻ diễm lệ thêm thê lương.

Trái tim anh như xoắn lại, đau đớn kịch liệt, ngực như bị đè nén, từ mắt chảy xuống dòng chất lỏng nóng bỏng.

Giang Hành Chu bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn, may mắn cô ấy không giống anh, cô ấy hẳn là không nhìn thấy.

Không nhìn thấy anh và cô đều giống nhau, thậm chí anh càng thảm thiết hơn, cô ấy không biết, như vậy càng tốt.

"Được." Giọng Giang Hành Chu vừa bình tĩnh lại ôn nhu, nghe không ra bất kỳ dị thường nào. Nâng tay lên che lại đôi mắt Thích Miên, cúi đầu thổi nhẹ lên mắt cô, sau đó xoay người Thích Miên lại, chuyển hướng mặt ra phía ngoài.

Hơi thổi nhẹ nhàng phớt qua mắt Thích Miên, đôi mắt nóng bỏng tức khắc được gió mơn man vỗ về, đau đớn tan đi. Theo tay Giang Hành Chu xoay người sang hướng khác, lại đứng một lát, năng lực tự lành giúp đôi mắt cô dần dần khôi phục lại.

Tầm nhìn, thế giới dần dần rõ ràng. Lồng kính pha lê xa xa đã bị dị chủng cùng trùng xám phá vỡ ra một động lớn, thủy tinh vỡ vụn chưa kịp rớt xuống đất đã hóa thành ánh sáng tiêu tán đi.

Sông máu rít gào nơi xa xa, đám dị chủng lúc trước chưa từng xuất hiện, rốt cuộc bị nó đem toàn bộ đến nơi này!

Dị chủng rít gào vọt tới, sắc mặt Lâm Ân trắng bệch, ngón trỏ điểm điểm giữa mày, Thất Tam run rẩy nắm lấy đám "trang bị" của mình, nhìn như sắp khóc.

Trúc đao trong tay Thích Miên vung lên, cô xông ra ngoài.

Một con quỷ hình cấp năm trong chớp mắt xuất hiện trước mặt, móng vuốt sắc nhọn lập tức hướng tới tròng mắt Thích Miên. Cô tránh cũng không tránh, khi đầu ngón tay nó sắp chạm tới mí mắt, bóng trúc đao lướt qua, chém vào tay nó, Thích Miên xoay người đạp lên ngực con dị chủng, nhảy lên, bộ dáng vụt lên giống như một con chim đen.

Ngay sau đó, trọng lực được trải rộng, tay nắm đao đột nhiên hạ xuống!

Con quỷ hình bị trúc đao đâm từ trên đầu xuống, xuyên thấu cằm, cắm lên mặt đất. Thích Miên ấn trúc đao, thuận thế cắm sâu xuống, dị năng trọng lực lần thứ hai được rót vào, lấy cô làm tâm, bán kính ít nhất là một mét, tầng tầng đè xuống!

Tiếng nổ to vang lên, dị chủng chung quanh chợt như mất trọng lượng, vùi chìm xuống đáy hố, lại bị đất đá phía trên vùi lấp.

Đất đá đè lên người chúng còn chưa dừng lại, dưới sức nặng đáng sợ của trọng lực lại tiếp tục nghiền, mãi cho đến khi nghiền nát xác ngoài cứng rắn của dị chủng, xuyên thấu vào thịt da bên trong, máu me, tất cả bị nghiền thành bột mịn, đất đá mới chậm rãi dừng lại.

Thất Tam cầm vũ khí chiến đấu, vốn dĩ run rẩy như tàu lá, đột nhiên trước mặt uy áp bức tới, dồn nén làm anh ta sắp thở không nổi, chân run lên, mắt hoa đi, đám dị chủng trước mắt rậm rạp làm anh ta buồn nôn trong nháy mắt bị quét sạch.

Thất Tam nhìn tảng đất trước mặt chợt trống rỗng, nhất thời mê mang.

"Không được thất thần!" Bên tai truyền đến tiếng quát chói tai, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ đảo qua đầu, đại não vừa bị uy áp cường lực một lần nữa bị một đòn nghiêm trọng, đầu óc yếu ớt giống như nhũn thành bùn.

Chợt tỉnh lại, trước mặt đã là một gương mặt quái vật phóng đại, dịch ăn mòn cơ hồ sắp phun lên mặt.

Thất Tam hoảng sợ kêu thảm thiết, khóc lóc đảo về phía sau, vũ khí trong tay lập tức mở ra, một cái dù xòe rộng, giữa dù khép lại thành một mũi nhọn, mũi nhọn bắn ra vài tia sáng xuyên thủng con dị chủng.

Tay Thất Tam run rẩy uốn éo ở cán dù, những tia sáng lại xoay tròn rút trở lại, cái dù biến thành một cái mai rùa đen, bao chặt lại Thất Tam.

Anh ta còn vô cùng phối hợp nằm sấp trên đất, rút tay co chân, so với con rùa đen càng giống hơn.

Lâm Ân: "......"

Thủ hạ Tần Chiếu là tới chọc cười hay sao?

1

Anh vọt tới bên người Thất Tam, vừa rồi Thích Miên tuy rằng quét đi không ít dị chủng, nhưng đám dị chủng vẫn cuồn cuộn không ngừng hướng tới bên này, ngoài ra còn một ít dị chủng phi hành cường đại, bay từ dưới hố lên, tránh đi đất đá rơi xuống, một con ở giữa lao thẳng tới chỗ Thất Tam, tiếng kêu của nó có lẽ có một ít tác dụng mê hoặc tinh thần, Thất Tam như ngốc tại một chỗ.

Thất Tam xác nhận chân tay mình đều rúc gọn dưới mai rùa đen, anh ta nhẹ nhàng thở ra, hơn nữa Lâm Ân đã vọt tới bên cạnh, tức khắc cảm giác an toàn tăng lên tột bậc, giọng Thất Tam run run: "Cảm, cảm ơn......"

"...... Không cần." Lâm Ân biểu tình phức tạp.

Nếu đội hộ vệ của Tần Chiếu đều là dáng vẻ này......

|Bỗng nhiên thấy đau đầu.jpg|.

Anh ta đã trốn vào mai rùa, Lâm Ân không quan tâm nữa, dùng dị năng tinh thần phóng tới trên người Thích Miên, tạo thành hộ thuẫn bao quanh, miễn cho thương tổn ảnh hưởng tới cô. Tay kia giơ lên, dị năng hệ tinh thần mãnh liệt hóa hình đánh lui những tấn công khác còn sót lại.

Thích Miên liếc nhìn Lâm Ân, theo bản năng muốn bài trừ hộ thuẫn tinh thần trong đầu mình đi ra ngoài, cuối cùng hơi chựng lại một chút, cưỡng bách áp chế xúc động này xuống, chuyên tâm sang canh giữ bên cạnh Giang Hành Chu, đối phó với dị chủng tấn công tới.

Bọn họ không biết chiến đấu bao lâu, bỗng nhiên quả cầu pha lê ngừng tan vỡ, vết nứt nhanh chóng khép lại, dấu vết màu đỏ máu len lỏi giữa các vết nứt giống như tự chữa lành, thậm chí những mảnh nhỏ đang rơi giữa chừng cũng ngừng rơi, bay trở lại phía trên, một lần nữa hợp lại với nhau.

Cầu pha lê đang chữa trị gần xong, ánh trắng một lần nữa chói sáng lên, uy áp ép ra, sông máu phía xa phát ra tiếng rít gào, đám dị chủng và trùng xám đồng thời hướng về phía —— Giang Hành Chu!

Cách tường tiếng rít vang vọng.

"Bọn chúng muốn cuồng hóa!" Thích Miên ánh mắt trừng lên, cô không rảnh quét ra vô số móng vuốt tiến tới chỗ mình mà vặn người nhằm phía Giang Hành Chu.

Vô số dị chủng không đếm xuể nhào về hướng Giang Hành Chu, anh vẫn đứng yên tại chỗ, như lâm vào trạng thái không cảm giác được ngoại giới. Đao Thích Miên xuyên qua con "thống lĩnh" của đám cuồng hóa, xoay người lại đá vào xương sống nó, trọng lực mạnh mẽ đè dẹp xuống. Bỗng, một tiếng kêu r.ên lên.

"Thích Miên!" Sắc mặt Lâm Ân trắng bệch.

"Thống lĩnh" rõ ràng bị đâm thủng, lại không bị chết, cơ bắp sau khi cuồng hóa thậm chí kẹp trúc đao vào giữa, tránh đi khỏi chỗ xương sống, lợi dụng lúc Thích Miên không thể rút đao ra, đám râu bén nhọn hung hăng đâm thủng bụng cô!

Lâm Ân lập tức nhào lên, lại bị dị chủng ngăn trở thật mạnh.

Thất Tam co đầu rút cổ dưới mai rùa đen, đồng tử hoảng sợ co chặt lại, dị năng chữa trị lưu chuyển, nhưng dị chủng chung quanh quá mạnh, anh ta không dám thò ra.

Thích Miên cắn răng, đôi tay cũng không thể rút đao ra, cô đơn giản không rút nữa, một tay nắm đoạn râu kia, bẻ gãy, căng đao lên đè lại đầu con thống lĩnh, tay kia nắm chuôi, hai tay đồng thời rót vào dị năng!

Đầu và thân hình con thống lĩnh bị vỡ vụn, máu tanh hôi bắn đầy thân Thích Miên. Cô ngã xuống tại chỗ, tay ấn miệng vết thương, thở d.ốc.

Mở tay ra, thấy được miệng vết thương dính dịch nhầy của con thống lĩnh, lại không giống như lúc trước sẽ nhanh chóng khép lại.

Dị chủng giống như lập tức phát hiện đã đột phá được phòng tuyến hữu hiệu của Thích Miên, chúng đồng thời nhào lên, không hề mưu cầu đánh bại mà chỉ cần lưu lại vết thương trên người Thích Miên, cho dù chúng có đồng quy vu tận!

"Thích Miên!"

"Đại nhân!"

Chớp mắt, đầu vai Thích Miên bị xé rách, sau lưng bị mở ra một vết thương thật lớn. Tầm mắt cô dần dần mơ hồ, đau đớn làm đại não ngược lại lâm vào một trạng thái trống trải, cảm giác không được bất luận hoàn cảnh nào bên ngoài, càng làm giảm đi năng lực phản ứng của Thích Miên.

1

"Thứ ——"

Phổi Thích Miên bị xuyên qua, đồng thời cô cũng móc ra được tinh hạch của con dị chủng trước mặt.

Thích Miên quỳ trên mặt đất thở d.ốc, mắt nhấp nháy, con mắt đỏ bừng, cô cắn chặt răng, cố không lộ ra vẻ mềm yếu.

Dị năng của cô đã hao hết.

Lại một con dị chủng nhào lên, con này cực kỳ khổng lồ, tiếng va chạm mạnh mẽ cùng tiếng gầm gừ thật nặng, nhưng phía sau cô là Giang Hành Chu.

Thích Miên một lần nữa nắm chặt đao, đứng lên, thân hình lay động một chút, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất dưới chân. Cô đã không rõ trước mắt là con dị chủng gì, càng không cần phải nói không thể nào phán đoán được nó là loại hình dị chủng nào để có cách đánh bại chúng nó.

Cô chỉ nghĩ tới, bóp gãy chúng nó, chém chết chúng nó, nghiền nát chúng nó ——

Chỉ có như vậy, người ở phía sau mới được an toàn.

Chỉ cần cô tồn tại, tuyệt đối không thể làm chúng nó vượt qua một bước.

Thích Miên nhảy cao lên, dựng đao xuống phía dưới, lúc này đây cô muốn dùng thân thể làm vũ khí, trực tiếp xuyên qua con dị chủng này ——

Phía sau đột nhiên tràn ra ánh sáng ấm áp, ào ạt tới một làn sóng vô cùng ấm, giống như được hòa vào cái ôm nào đó, mọi mỏi mệt của cô đều trở thành hư không.

Dây leo dài ra, tiếng gió phần phật, đôi mắt Thích Miên hoàn toàn đỏ.

Cô hét lên với Thất Tam: "Nhắm mắt lại!".

Sau đó, an tâm chìm vào cái ôm ấm áp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất