Chương 12: Không Cần, Đều Đầy
Sáng ngày thứ hai, Trần Hạo cần đến các vật liệu sản xuất như màn cỏ, màng mỏng và hạt giống dưa chuột, liền dùng xe ba gác chở tới.
Số rau quả trồng trên đất phần trăm cũng được hái sạch.
Trần Hạo tìm mấy người trong đội đến giúp, cung cấp cơm trưa và cơm tối, để họ đến làm việc ở lều lớn.
Rất nhiều người trong thôn kéo nhau sang xem chuyện lạ.
"Đồ ăn ngon như vậy, lại đem toàn bộ hái đi làm gì?"
"Thật là giày vò lung tung, Đồng Thiến, ngươi không quản được chồng mình, quả thực là làm ẩu."
"Đây là chuẩn bị xây nhà cho rau quả à? Đúng là không đứng đắn chút nào."
Từng người trong thôn, ai nấy đều nhìn với ánh mắt tò mò, bàn tán, phê bình và không hề coi trọng việc làm của Trần Hạo, cho rằng anh đang làm ẩu, tổn thất chắc chắn sẽ rất lớn, không những mùa đông không có gì ăn, mà còn hao tổn thêm của cải.
Trần Hạo chỉ lờ đi, dặn dò những người trong thôn đến giúp việc về cách dựng lều lớn.
Khung lều được làm bằng cây trúc, phía trên phủ một lớp màng mỏng, hai bên còn đào thêm rãnh, bên trong lót một ít rơm rạ, trên đỉnh lều lớn lại phủ thêm một lớp màn cỏ.
Mọi thứ đều rất đơn giản.
Nếu đặt ở miền Bắc thì chắc chắn không được, nhưng ở miền Nam, nhiệt độ mùa đông không quá thấp, kiểu lều lớn như vậy là đủ rồi.
Vương Hồng Mai và Trần Đại Cương cũng có mặt trong đám đông vây xem.
"Đồng Thiến, tranh thủ khuyên can hắn đi, trong đội trồng hoa màu, rau dưa đều cần tiền, rau quả trồng trên đất phần trăm thì không mất tiền, lại hái hết đi, để không được bao lâu, trời lạnh thì lấy gì mà nấu ăn?" Trần Đại Cương tỏ vẻ vô cùng lo lắng, lớn tiếng khuyên Đồng Thiến.
Hắn còn thở dài một tiếng, "Người ta nói, nam sợ chọn nhầm nghề, nữ sợ gả nhầm chồng, nếu lúc trước ngươi quen biết ta, gả cho ta thì đời nào khổ sở đến thế này?"
Trần Đại Cương cố ý nói lớn tiếng.
"Nhưng không sao, sau này nếu nhà ngươi khó khăn, trong nhà không có gạo, không có đồ ăn, ta có thể cho ngươi mượn."
"Nhưng chỉ có mình ngươi được mượn thôi đấy, người khác thì ta không cho đâu."
Trong lòng hắn đang ấp ủ một ý đồ.
Trần Hạo càng làm loạn, càng chơi bời lung tung, cuộc sống gia đình càng khó khăn thì cơ hội của hắn càng lớn.
"Anh xấu trai." Đồng Thiến bỗng nhiên buông một câu.
"Cái gì cơ?" Trần Đại Cương chưa kịp phản ứng.
"Chồng tôi thì không tốt thật, nhưng anh ấy đẹp trai, dáng dấp thanh tú, lại còn khéo mồm khéo miệng." Đồng Thiến nói, "Đã gả cho gà thì phải theo gà, gả cho chó thì phải theo chó, dù có đói bụng thì đó cũng là số mệnh của tôi."
Trong lòng tuy cũng lo lắng, nhưng trước mặt người ngoài, Đồng Thiến không hề do dự mà bênh vực Trần Hạo.
Chồng là trụ cột của mình, là chỗ dựa tinh thần.
Người ngoài chẳng qua chỉ muốn xem trò cười, muốn tìm cơ hội chiếm tiện nghi của mình, sao cô có thể để họ toại nguyện?
"Làm sai lệch bầu không khí sản xuất của đội, đến lúc đó trong nhà thiếu lương thực, không có thức ăn thì đừng có mà tìm đến đội sản xuất." Vương Hồng Mai càm ràm không ngớt.
"Đến Tết mà có thịt heo chia thì nhà ngươi cũng đừng hòng mà được phần, cuối năm quyết toán thì cũng được chia ít thôi."
Bà ta đến đây chỉ để xem trò cười của nhà Trần Hạo.
Cả thôn chẳng ai coi trọng việc làm của anh, ngay cả phó đội trưởng phụ trách nông nghiệp, một người giỏi việc đồng áng cũng chỉ lắc đầu ngao ngán trước việc này của Trần Hạo.
"Hừ, giờ thì lên mặt, còn dám tát vào mồm ta, chờ đến cuối năm, trong nhà không có lương thực, trên tay không có tiền thì ngươi lại phải quỳ xuống cầu xin ta thôi." Vương Hồng Mai thầm nghĩ.
Những người khác trong thôn cũng xúm nhau lại, ghé tai bàn tán, lắc đầu quầy quậy, cho rằng Trần Hạo lại nổi cơn điên.
Không giày vò vợ con thì lại lôi rau quả ra giày vò.
Giữa trưa, Đồng Thiến nấu một nồi cơm thật lớn, đồ ăn thì mượn bếp lò nhà Trần Tiểu Đình để xào.
Mỡ heo xào cải trắng, mỡ heo xào bí đao, trứng tráng ớt xanh.
"Ăn tạm đơn giản vậy thôi, cầm cự qua ngày, chờ lần sau đi chợ, đi phiên chợ thì mua thêm ít thịt về ăn." Trần Hạo vừa ngồi xuống vừa đưa thuốc lá cho từng người.
Bốn người đến giúp việc đều là những người ngày thường qua lại khá thân với anh, hoặc là những người trong thôn hiền lành, thật thà, cứ gọi là đến giúp ngay.
Tuổi không lớn, đều mới ngoài hai mươi.
"Thế này mà còn là đơn giản á? Ba đĩa thức ăn, lại còn nhiều như vậy, nhà tôi vẫn còn đang ăn rau dại đây này."
"Còn ngon hơn cả cơm nhà tôi nữa, ở nhà toàn ăn cháo loãng, ăn không đủ no, làm việc cũng chẳng có tí sức nào."
"Thơm quá, thơm thật sự, mỡ heo xào rau là ngon nhất rồi."
Mấy người đều rất hài lòng với bữa cơm này, những lời này không phải khách sáo gì sất.
Ai nấy đều tích cực ăn cơm, đồ ăn có mỡ là no bụng, có sức làm việc ngay.
"Tiểu Đình, cháu cũng ngồi xuống ăn đi, sữa của cháu đâu?" Trần Hạo nhìn về phía Trần Tiểu Đình.
"Cháu để trong phòng rồi, cháu không ăn đâu, cháu sang đựng bát cơm mang qua cho bà là được ạ." Trần Tiểu Đình nói, "Cháu có giúp gì đâu mà dám ăn."
Cô còn phải đi kiếm công điểm cho đội nữa.
Ăn không ngồi rồi ngại lắm.
"Một bát cơm có đáng là bao, thêm đôi đũa có đáng gì đâu." Trần Hạo nói, "Nhà chú không có bát đũa, cháu về nhà lấy bát đũa của mình sang đây."
"Cả sữa nữa, đựng sang rồi cùng ngồi vào ăn."
"Cháu mà không nghe lời là sau này lớn lên chú bắt cháu sinh em trai cho Ny Ny với Tiểu Đóa đấy."
"Hừ hừ, có ai lại dọa người như chú đâu." Đồng Thiến vỗ nhẹ vào vai anh.
Rồi quay sang nói với Trần Tiểu Đình, "Sau này còn phải mượn bếp nhà cháu dài dài, ăn cơm cứ ăn cùng bọn chú, đừng khách sáo, cháu mà không ăn thì sau này bác ngại không dám mượn bếp nhà cháu nữa đấy."
Trần Tiểu Đình nghe vậy mới về nhà, mang bát đũa sang, xới một bát cơm cho bà, rồi bưng bát của mình ngồi xuống bên cạnh.
Vừa trò chuyện với Ny Ny và Tiểu Đóa vừa ăn từng miếng cơm nhỏ.
Cơm xào thật là ngon.
"Con bé này, cứ như chuột ấy nhỉ, chỉ ăn cơm mà không gắp thức ăn gì cả?"
Vừa lẩm bẩm nhai cơm, Trần Hạo đã bưng bát của cô lên, gắp cho cô không ít trứng gà xào ớt xanh, lại chan thêm chút nước mỡ heo vào bát cơm.
Mùi thơm ngào ngạt.
"Đủ rồi, không cần, đầy mất rồi ạ." Trần Tiểu Đình kêu lên.
Trần Hạo gắp cho cô nhiều quá, cô ăn không xuể.
"Khi cầm gậy đòi đánh chú thì hung hăng lắm cơ mà, giờ ăn có bữa cơm mà đã nhăn nhăn nhó nhó thế kia, cái vẻ hùng hổ ấy đi đâu mất rồi?" Trần Hạo lại ngồi xuống.
Anh liếc nhìn Đồng Thiến, "Tiểu Thiến thím của cháu hồi bằng tuổi cháu là đã bế con rồi đấy, đừng có mà nhút nhát quá, nhất là sau này còn phải lên thành phố, càng phải mạnh mẽ lên thì mới không bị người ta bắt nạt."
Nhìn bát cơm đầy ắp thức ăn, những giọt mỡ heo óng ánh đang trôi nổi trên mặt nước canh, mắt Trần Tiểu Đình bỗng nhiên phủ một tầng sương mỏng.
"Sau này nếu cháu lên thành phố, cháu sẽ đón cả Tiểu Thiến tỷ với Hạo thúc lên chơi mấy hôm." Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.
Đồng Thiến xinh đẹp, nên gọi là tỷ, còn Trần Hạo thì gọi là thúc cũng không sao.
Cơm mỡ heo thơm nức mũi, từ khi bố mẹ cô mất đến giờ cô chưa từng được ăn lại.
Thơm thật.
Việc dựng lều lớn đơn sơ không có gì khó khăn, bốn người thợ, thêm Trần Hạo, rồi cả Đồng Thiến, Trần Tiểu Đình cũng thỉnh thoảng sang giúp một tay, chỉ tốn có năm ngày là hoàn thành.
Mấy ngày này Trần Hạo cũng không hề nhàn rỗi, thời tiết rất tốt, có nắng, lại ấm áp, anh chọn một khoảnh đất khuất gió, dọn dẹp sạch sẽ rồi đem dưa chuột ra gieo giống.
Lại mất thêm mấy ngày nữa để sửa sang lại bên trong lều.
Khi dưa chuột nảy mầm, hai vợ chồng lại cùng nhau đem cây ra trồng trong lều.
"Nhiệt độ trong lều ấm hơn bên ngoài một chút." Đồng Thiến bước vào lều nói.
"Chắc chắn rồi, nó chắn gió mà, đợi thời tiết lạnh hơn nữa thì thả màn cỏ xuống, như vậy cũng có thể giữ ấm." Trần Hạo nói, "Đợi đến giáp Tết, lứa dưa chuột này sẽ chín thôi."
"Đến lúc đó nhất định sẽ bán được không ít tiền đấy."
Anh rất tự tin, phân hóa học sản xuất có hạn, đội trưởng Trần Tự Cường phải chạy vạy các mối quan hệ mới kiếm được một ít, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến năng suất dưa chuột.
Nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ cần trồng ra được, tranh thủ đưa ra thị trường trước Tết thì sẽ bán được giá cao!