Trùng Sinh 70, Đền Bù Lão Bà Cùng Nữ Nhi

Chương 17: Hai con heo này đặt ở đâu mà nuôi đây?

Chương 17: Hai con heo này đặt ở đâu mà nuôi đây?
Mọi người đều cho rằng Trần Hạo làm liều.
Nếu thật là chuyện tốt, có lợi lộc gì, chẳng phải đã bị người ta tranh nhau làm rồi sao?
Không ai làm việc này, vậy chứng tỏ đây không phải là chuyện tốt.
Nhìn thấy vẻ mặt của đám người trong thôn, Trần Hạo vẫn không thay đổi ý định, hai con heo này hắn nuôi không phải để bán.
Hai mươi đồng mà mua được hai con heo con, quá hời.
Mọi việc đã xong, Trần Tự Cường tuyên bố tan họp, rồi đích thân dẫn Trần Hạo ra chuồng heo.
"Hai con heo này mà cứ nhốt trong chuồng heo thì chỉ ăn thôi, lớn chậm lắm. Cậu mua cả hai con đi thì thật là giúp tôi một ơn lớn." Trần Tự Cường nói.
"Là thành viên của đội sản xuất, giúp đỡ đội phân ưu giải nạn cũng là điều nên làm." Trần Hạo vừa nói vừa lấy bao thuốc lá Gà Trống Lớn, đưa cho Trần Tự Cường một điếu.
"Vì chuyện chia đất phần trăm mà chậm trễ công việc, khiến một số người không vui, lời ra tiếng vào, mong đội trưởng bỏ quá cho."
Sản xuất là việc lớn, nhiều khi không chỉ là lao động chân tay đơn thuần mà còn là nhiệm vụ chính trị.
Nhiều thôn hạn chế lao động khỏe mạnh, không cho phép ra ngoài làm thuê, cũng là vì giữ lại sức lao động, dồn sức vào sản xuất, hoàn thành các chỉ tiêu nông nghiệp mà cấp trên giao phó.
Trần Tự Cường nhìn Trần Hạo thật sâu, càng ngày càng cảm thấy Trần Hạo khác thường, ăn nói làm việc cứ như cán bộ công xã vậy.
"Mấy thứ rau cậu trồng trên đất phần trăm, có trồng được không đấy?" Trần Tự Cường hỏi.
Vốn dĩ ông cho rằng chắc chắn là không trồng được, trời lạnh thế này thì làm sao dưa chuột lớn nổi, ngay cả mấy tay trồng trọt giỏi trong đội cũng nghĩ vậy.
Nhưng giờ Trần Hạo đã khiến người ta không dám coi thường.
Hôm nay cậu lại một tay kéo Vương Hồng Mai khỏi chức kế toán, ông không khỏi nghi ngờ, liệu Trần Hạo có thể trồng được dưa chuột trái mùa thật không?
"Không có vấn đề gì lớn đâu." Trần Hạo đáp.
"Nếu trồng được thật thì có khi bán được giá cao đấy, bình thường cũng bán được sáu xu một cân, mùa đông rau quả hiếm, bán một hào một cân chắc cũng không thành vấn đề." Trần Tự Cường nói.
Giá mà ông tính ra cũng giống như Đồng Thiến.
Trần Hạo cười, không nói gì.
Với vợ thì còn nói đầu đuôi được, chứ với người khác, kể cả đội trưởng, cũng chẳng cần giải thích làm gì.
"Về chuyện chọn người thay vị trí kế toán, cậu thấy ai hợp hơn?" Trần Tự Cường lại hỏi.
Nếu là trước đây, ông chắc chắn sẽ không hỏi Trần Hạo, nhưng giờ ông muốn nghe ý kiến của cậu.
"Tốt nhất là người biết chữ chắc chắn, đừng tính toán sai nữa." Trần Hạo nói, "Thêm nữa là phải ngoan ngoãn nghe lời, việc gì giao cũng làm cho tốt."
"Tôi thấy Trần Tiểu Đình rất hợp đấy chứ."
"Con bé này hồi đi học cũng học hành khá lắm, nếu không phải vướng chuyện xét lý lịch để cử đi học đại học, nhà nó lại thuộc thành phần không tốt, thì chắc chắn là đỗ đại học rồi."
"Nhà nó thuộc diện năm bảo, để nó làm kế toán cũng là cách cải thiện cuộc sống cho nhà nó, cho nó đỡ khổ một chút, nó sẽ rất biết ơn đội, như vậy cũng thể hiện được sự quan tâm đến những hộ khó khăn."
Trần Hạo nói hết lý do ra.
"Ừ, vậy cứ theo ý cậu, để Trần Tiểu Đình làm kế toán." Trần Tự Cường gật đầu, đồng ý.
Quyền phát ngôn của Trần Hạo trong đội ngày càng lớn.
Hai con heo con được cân trước, tổng cộng 68 cân, 3 xu một cân, vị chi là 20 đồng 4 xu.
Cầm một cái roi, Trần Hạo lùa hai con heo con về nhà.
Đi được nửa đường thì Đồng Thiến cùng hai đứa con đến.
"Ba mua heo con thật này."
"Con được ăn thịt rồi."
Ny Ny chạy tới, thích thú nhìn hai con heo nhỏ.
"Ba ơi, hai con heo này từ nay là của nhà mình hả ba?"
"Ừ, từ nay là của nhà mình, con không phải đi cắt cỏ phấn hương cho heo của đội nữa, cứ cho hai con heo này ăn là được rồi." Trần Hạo nói.
"Tuyệt quá!" Ny Ny mừng rỡ.
Cô bé nhặt một cái que trên đất, bắt chước Trần Hạo, xua hai con heo.
Tiểu Đóa cũng không chịu thua kém, cũng nhặt một cái que, chỉ là cái que của con bé ngắn tũn, chỉ khoảng 10 centimet, mỗi lần giơ lên định xua heo con đều không chạm tới.
Hai con heo nhỏ chạy thở hồng hộc, con bé lon ton đuổi theo.
Hai đứa bé rất vui.
"Nuôi đến Tết chắc cũng được hơn trăm cân, lúc đó bán đi cũng kiếm được chút đỉnh." Đồng Thiến nói, "Nhưng mà mua một con thôi là được rồi."
Việc nhà nông đã nhiều, hai đứa nhỏ lại còn bé, chẳng còn sức đâu mà cho heo ăn nữa.
"Không bán đâu." Trần Hạo nói, "Đến lúc đó thịt cả hai con, làm thịt khô, treo ở chỗ thoáng gió, để được bốn năm tháng không sao."
"Mỗi ngày xắt một ít, cải thiện bữa ăn."
Ở nông thôn, ăn thịt là cả một vấn đề.
Trần Hạo tính nuôi hai con heo này, đợi đến Tết thì làm thịt.
Ăn Tết cho bõ.
Vừa có mỡ để rán, vừa có thịt khô để ăn dần.
"Mua hai con heo nuôi chỉ để lấy thịt ăn thôi á?" Đồng Thiến liếc anh một cái, "Ai đời lại ăn kiểu phung phí thế, sang cả bằng mấy ông lãnh đạo ở đại đội, ở công xã ấy chứ."
Cô vốn tưởng Trần Hạo mua heo là để nuôi lớn rồi bán kiếm lời, ai ngờ lại là để ăn thịt.
"Hai đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, chỉ ăn cơm với rau thì làm sao mà được." Trần Hạo nói, "Có ăn ngon thì mới lớn nhanh được."
Anh nhìn Đồng Thiến, "Anh lấy em về bao nhiêu năm nay, chưa cho em được sống một cuộc sống ra hồn, đến lúc sinh con cũng không được ở cữ đàng hoàng, anh sẽ cho em ăn Tết béo, để em thành cái gai trong mắt mấy bà trong thôn."
Hai con heo con dù nuôi mấy tháng trong chuồng cũng không chạy lung tung, dù Ny Ny và Tiểu Đóa có xua thì chúng cũng rất nghe lời.
Trần Hạo và Đồng Thiến đi phía sau.
Anh nắm lấy tay Đồng Thiến.
Mềm mại, nhỏ nhắn.
"Lại còn động tay động chân." Đồng Thiến hơi ngượng ngùng.
Cô nhìn quanh quất, sợ có ai nhìn thấy.
Tuy là vợ chồng, con cái cũng có rồi, nhưng bị Trần Hạo nắm tay như vậy, cô vẫn thấy ngại.
Cô giằng ra mấy lần, nhưng không được.
Trần Hạo nắm chặt lắm.
Anh vốn sức to, lần nào cũng dùng lực, lần này cũng không ngoại lệ.
"Đã là vợ chồng già rồi còn nắm tay, không biết xấu hổ à? Người ta nhìn thấy lại cười cho, ngại chết đi được." Đồng Thiến nói nhỏ.
Mặt cô hơi nóng lên.
Cảm giác như đang lén lút làm chuyện gì xấu ấy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nhưng trong lòng lại có một cảm giác kích thích rất lạ.
"Bây giờ thì bảo là vợ chồng già rồi đấy à? Lúc trước không biết ai bảo mình mới 25, vẫn còn đẻ được." Trần Hạo vừa cười vừa nói.
Anh rất thích cái vẻ thẹn thùng này của vợ mình.
Như thể trở lại cái thuở mới quen, anh hay dỗ dành cô chạy vào rừng cây ấy.
Mặn mà có cái vị của mặn mà, ngây ngô có cái cảm giác của ngây ngô.
Đều tốt cả.
"Hai con heo này đặt đâu mà nuôi? Nhà mình có chuồng đâu." Đồng Thiến hỏi.
Chỉ mấy bước là đến trước cửa nhà.
Ngoài cửa có hơn chục con gà con đang chạy nhảy tung tăng, rúc rúc tìm ăn, con thì mổ mổ, con thì bới bới.
Hai con heo con nhập bọn, khiến trước nhà càng thêm náo nhiệt.
"Đằng sau nhà có một khoảnh đất trống đấy không phải sao? Anh nhờ người giúp, quây cái khoảnh đất ấy lại, dùng tre làm hàng rào, nuôi hai con heo ở trong đó, rồi làm thêm cái ổ gà bên cạnh." Trần Hạo nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất