Chương 24: Theo Lần Trả Tiền
"Bao nhiêu?" Trần Đông Thăng giật nảy mình, kinh ngạc hỏi.
Trần Vĩ cũng kinh ngạc nhìn Trần Hạo, ngạc nhiên không kém.
Hai người đều cho rằng mình nghe lầm.
"Năm hào một cân, mọi người đến mua đi, đợi chút nữa cũng vẫn giá này thôi." Trần Hạo đột nhiên rút hai điếu thuốc, đem đầu thuốc ném xuống đất, dứt khoát giẫm diệt.
Có một vị cư dân hướng về phía bên này đi tới.
"Đây là dưa chuột?" Vị cư dân hơn bốn mươi tuổi, là một vị đại mụ, chỉ vào đống dưa chuột trên máy kéo, vô cùng kinh ngạc.
"Mắt nhìn của ngài thật tinh tường, không sai, đây là dưa chuột." Trần Hạo đáp lời.
Hắn hiểu rõ sự kinh ngạc của đối phương.
Nếu là trẻ con thì có thể không tò mò, nhưng đối với những bà nội trợ thường xuyên đi chợ, quen ra vào bếp núc mà nói, trời lạnh thế này lại có dưa chuột thì đúng là chuyện hiếm có.
"Trời lạnh thế này mà trồng được dưa chuột, thật là lạ." Đại mụ vẫn còn ngạc nhiên.
Nàng hỏi, "Dưa chuột này bán thế nào, có cần phiếu không?"
Trong lúc đại mụ hỏi mấy câu, lại có không ít cư dân vây quanh xem.
Mấy quả dưa chuột này quả thực quá bắt mắt!
Không phải là chưa từng thấy dưa chuột, chỉ là dưa chuột của Trần Hạo trông mướt mắt, ai nấy đều thích!
"Không cần phiếu ạ, đây là dưa chuột do đội sản xuất trồng trên đất phần trăm." Trần Hạo nói, "Lương thực nộp thuế đủ, trưng mua lương thực cũng xong, khẩu phần lương thực cũng đã phát, còn lại thì nông dân tự mình xử lý."
"Để cư dân trong thành phố có rau dưa tươi ngon ăn giữa mùa đông, đội giao cho tôi kéo mấy quả dưa chuột này tới bán."
Nói đoạn, Trần Hạo còn lấy ra giấy chứng nhận trong túi, cao giọng nói lớn.
"Có chứng nhận hẳn hoi, yên tâm mua, yên tâm ăn ạ!"
Không cần phiếu đã là một lợi thế lớn, trời lạnh thế này lại có dưa chuột, lại càng là một ưu thế nữa.
"Bán giá bao nhiêu?" Một vị cư dân hỏi.
"Năm hào một cân." Trần Hạo mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, đọc giá bán.
Bên cạnh, Trần Đông Thăng và Trần Vĩ đến thở mạnh cũng không dám, cổ họng nghẹn ứ.
Trần Hạo không nói đùa, thật sự ra giá năm hào một cân, bọn họ sợ cư dân nổi giận đánh người.
"Cậu định cướp hả? Năm hào một cân? Dưa chuột của cậu dát vàng hay dát bạc đấy, một cân thịt có bảy hào thôi." Một người dân không phục nói.
Những người dân khác vây xem cũng nhao nhao nói Trần Hạo nói thách.
Chưa từng thấy dưa chuột nào đắt đến thế.
Thế nhưng Trần Hạo để ý thấy, tuy có nhiều người kêu đắt thật, nhưng lại chẳng mấy ai bỏ đi.
Có hy vọng rồi!
Cái giá này đúng là đắt thật, nhưng vẫn chưa khiến cư dân bỏ chạy, mộc nhĩ mười đồng một cân còn bán được, tiềm lực tiêu dùng của cư dân huyện thành vẫn còn!
"Tiền nào của nấy thôi ạ." Trần Hạo giải thích, "Giữa mùa đông mà trồng được dưa chuột ngon thế này, chắc hẳn các vị đồng chí cũng hiểu, khẳng định tốn không ít công sức."
"Đây đều là chi phí cả đấy ạ."
Có mấy người dân tỏ vẻ tán thành, gật đầu.
Trần Hạo tiếp tục nói, "Đây là dưa chuột trồng trong nhà ấm, không phải là loại thực phẩm phụ bắt buộc, mà là để cải thiện sinh hoạt, nâng cao chất lượng bữa ăn."
"Các vị đồng chí cứ tùy sức mà mua, đừng tranh nhau, mua ít nếm thử cho biết thôi cũng được ạ."
Vừa nhấn mạnh chi phí, lại vừa cân nhắc cho khách hàng.
Những lời này khiến những người vây xem cảm thấy dễ chịu.
"Nhà ấm là thế nào?" Có người tò mò hỏi.
"Dưa chuột lớn lên cần nhiệt độ thích hợp, để tạo ra nhiệt độ thích hợp cho dưa chuột lớn lên thì phải làm nhà ấm." Trần Hạo đáp.
"Những quả dưa chuột này chính là mọc trong nhà ấm, đó là lý do tại sao giữa mùa đông vẫn có dưa chuột để bán đấy ạ."
Trần Hạo đổi từ lều lớn thành nhà ấm.
Lều lớn nghe hơi quê mùa.
Trong thành phố có nhiều khu nhà lều, nghe không lọt tai, nhà ấm nghe có vẻ sang trọng hơn.
Vào bất cứ thời điểm nào, những thứ hợp thời, sang trọng luôn dễ được tán thành và săn đón.
Trần Đông Thăng và Trần Vĩ mồ hôi nhễ nhại.
Trời lạnh thế mà chẳng thấy lạnh chút nào, chỉ thấy tim đập thình thịch.
Bán hàng còn có thể bán kiểu này á?
Hơn nữa nhìn vẻ mặt những người dân kia, thế mà lại rất đồng tình với lời của Trần Hạo?
Thật là ma quái!
Ngày thường đi chợ, vài xu cũng kì kèo đến đỏ mặt tía tai, còn bây giờ dưa chuột năm hào một cân, cư dân trong huyện hỏi vài câu xong thế mà lại không hỏi nữa!
"Bán cho tôi một quả dưa chuột đi." Một người dân chọn một quả ưng ý rồi đưa.
Không dám mua nhiều, chỉ mua một quả ăn thử.
"Còn ngẩn người ra đấy làm gì, cân dưa chuột cho đại nương đi." Trần Hạo quát hai người vẫn còn đang ngơ ngác.
Mang cân ra.
Hai người vội vàng cân quả dưa chuột đó.
Được sáu lạng, ba hào tiền.
"Sáu lạng, xấp xỉ thôi nhé, cân đã nhích lên rồi đấy, ba hào tiền, đại nương cầm cẩn thận ạ." Trần Hạo thu tiền, đưa dưa chuột cho khách.
Phàm là có khách đầu tiên lên xe, tiếp theo sẽ có khách lên liên tục không ngừng.
Buôn bán cũng có đạo lý tương tự.
Có khách đầu tiên, những người dân khác cũng nhao nhao lấy tiền ra mua.
"Bán cho tôi hai quả."
"Đắt hơn chút đỉnh thật, nhưng trời lạnh thế này thì cũng thông cảm được."
Người người chọn dưa chuột, thậm chí có người còn lẩm bẩm, tự tìm lý do biện hộ cho việc dưa chuột đắt như vậy.
Chưa đến ba tiếng đồng hồ, hơn một nghìn cân dưa chuột đã bán hết sạch!
Ngay cả những quả dưa chuột bị dập nát do vô ý cũng có người mua nốt!
"Thế là bán hết rồi á?" Trần Đông Thăng vẫn chưa hoàn hồn.
"Dân trong huyện nhiều tiền thế cơ á?" Trần Vĩ cũng hùa theo.
Buôn bán gì mà đơn giản, kiếm tiền dễ thế?
"Lên xe, về thôi."
Trần Hạo nhét túi vải đựng tiền mặt vào ngực rồi nói với hai người.
Người trong huyện lắm chuyện, không nên nán lại lâu hơn.
Trần Đông Thăng và Trần Vĩ leo lên thùng sau máy kéo, Trần Hạo cầm tay quay máy kéo, cắm vào lỗ nhỏ ở đầu máy, dùng sức quay để khởi động động cơ.
Trong tiếng nổ lạch tạch, Trần Hạo lái máy kéo ra khỏi huyện.
Trên đường vắng người, Trần Hạo dừng máy kéo, đếm hai mươi đồng đưa cho Trần Đông Thăng và Trần Vĩ.
Mỗi người mười đồng.
"Hạo ca, không cần đâu."
"Đúng đấy, bọn em chỉ đi theo một chuyến thôi, cho nhiều tiền thế không tiện."
Hai người từ chối nhận.
Chỉ giúp chút việc vặt mà được mười đồng, cả hai đều thấy ngại, dưa chuột là Trần Hạo trồng, máy kéo cũng là Trần Hạo cho mượn, bọn họ chỉ giúp cân đồ thôi.
"Đã gọi anh là Hạo ca rồi, lẽ nào lại để hai chú thiệt?" Trần Hạo nhét tiền vào tay hai người, "Anh kiếm được bao nhiêu tiền, hai chú cũng thấy rồi, mỗi người mười đồng, anh vẫn trả được."
"Sau này còn đến huyện bán dưa chuột nữa, hai chú cứ đi cùng, lần nào cũng có mười đồng."
Trần Hạo không bao giờ để ai làm không công, làm bao nhiêu trả bấy nhiêu.
Muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ngựa ăn cỏ.
Hai người lúc này mới vui vẻ nhận tiền.
"Hạo ca, chuyện hôm nay phải giữ bí mật đấy nhé?" Trần Đông Thăng hỏi.
"Kiếm được tiền thì có thể nói, nhưng kiếm được bao nhiêu thì đừng nói." Trần Hạo dặn, "Người ta vất vả gần chết, cả năm trời bận túi bụi, cuối năm trừ hết chi phí, may ra còn dư được hai ba chục đồng là may rồi."
"Mình đi một chuyến vào huyện đã kiếm được nhiều tiền thế, dễ khiến người ta ganh ghét."
Hơn một nghìn cân dưa chuột, dù bớt chút số lẻ thì cũng bán được ít nhất hơn bốn trăm đồng!
Sáu phần ruộng, sản lượng có thể lên đến tám nghìn cân, kiếm được bốn năm nghìn đồng là chuyện không khó!
Hơn nữa càng gần cuối năm, giá cả đồ ăn còn có khả năng tăng lên nữa!