Trùng Sinh 70, Đền Bù Lão Bà Cùng Nữ Nhi

Chương 54: Huyện Dự Trữ Chỗ

Chương 54: Huyện Dự Trữ Chỗ
Đêm nay, Trần Đông Thăng cùng Trần Vĩ ngủ tương đối trễ vì quá hưng phấn.
"Một tháng liền kiếm được 250 khối tiền, có thể mua một chiếc xe đạp rồi." Trần Đông Thăng nằm trên giường, vui vẻ nói.
"Chứ sao! Bất quá có thể được chia nhiều tiền như thế, phải cảm tạ Hạo ca nhiều lắm, Hạo ca chính là ân nhân của hai ta." Trần Vĩ nói.
Ngay cả người trong thành, làm việc tại một đơn vị đàng hoàng, một tháng nhiều khi cũng kiếm không được nhiều tiền đến thế.
Hai người gần như coi Trần Hạo như cha mà đối đãi.
Cha cho sinh mệnh, còn Trần Hạo chẳng khác nào cho cả hai một cơ hội làm người lần thứ hai!
"Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải bận rộn. Chỉ cần đi theo ta, một tháng 250 tính là gì, một ngày 250 cũng không thành vấn đề." Trần Hạo nói.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo rửa mặt xong, liền đến huyện Đồ ăn Thức uống Phục vụ công ty, tìm Trương Vĩnh Khoa.
"Khách sạn của ngươi làm ăn coi bộ không tệ à, lúc nào cũng đông khách, thế mà bên công ty Đồ ăn Thức uống này, không ít người còn bỏ qua, chẳng ai thiết tha mở khách sạn trong hệ thống của mình." Nhìn thấy Trần Hạo, Trương Vĩnh Khoa cười nói.
Hắn rất cảm thán.
Vốn cho rằng cư dân trong huyện không nỡ tiêu xài, thà ăn ở nhà hoặc ăn tại nhà ăn của đơn vị còn hơn là đến khách sạn ăn để tốn kém.
Khách sạn căn bản sẽ chẳng có ma nào lui tới mới phải, mấy tiệm cơm trong huyện làm ăn ế ẩm là chứng cứ rõ rành rành.
Ai ngờ khách sạn Hoa Sơn lại đông khách đến thế!
"May mắn có anh giúp đỡ, bằng không thì làm gì có được mối làm ăn tốt đến vậy, toàn bộ đội sản xuất năm nay sẽ dễ thở hơn nhiều. Anh đúng là đại ân nhân của đội sản xuất chúng tôi." Trần Hạo nịnh nọt nói.
Tiền tài động nhân tâm, khách sạn làm ăn tốt thì ai cũng thấy, không cần thiết phải khiêm tốn, khiêm tốn quá lại thành ra giả dối.
Nhưng nếu trực tiếp thừa nhận, cũng có thể khiến đối phương trong lòng không thoải mái, Trần Hạo nâng Trương Vĩnh Khoa lên để ít nhất về mặt tinh thần, anh ta cũng cảm nhận được cảm giác thành tựu.
"Tôi cũng chỉ là góp chút sức nhỏ thôi." Trương Vĩnh Khoa xua tay, "Hôm nay cậu tới đây, là có việc gì?"
"Đúng là có việc. Khách sạn Hoa Sơn hiện nay chỉ có 3 người, làm không xuể. Đội sản xuất thì có không ít người nhàn rỗi, có điều việc đồng áng lại không thể chậm trễ, không điều ai đến được." Trần Hạo vừa nói vừa lấy thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho đối phương một điếu.
"Anh có thể giúp tôi tìm một đầu bếp, lại tìm thêm một người phụ việc được không? Tôi xin thay mặt đội sản xuất, thay mặt công xã, cảm ơn anh."
Trương Vĩnh Khoa là công nhân viên của huyện Đồ ăn Thức uống Phục vụ công ty, tìm đầu bếp chắc chắn là thuận buồm xuôi gió.
Anh ta lại là nhân viên phối hợp phòng ngừa trị an, cứ cách một thời gian lại đi tuần tra trị an, đối với tình hình trong huyện hiểu rõ như lòng bàn tay.
Nhờ Trương Vĩnh Khoa giúp đỡ tìm người thì còn gì bằng.
"Người thì tôi có quen biết, nhưng họ vốn đã có đơn vị, chỉ có điều đơn vị làm ăn không ra gì, lương tháng có 25 đồng, sống chẳng ra sao. Sang chỗ cậu xào rau, phụ việc thì không có vấn đề gì, chỉ là nhỡ đâu đơn vị cũ bận rộn, họ lại phải về đơn vị cũ." Trương Vĩnh Khoa rít một hơi thuốc, nói.
"Nhưng cậu cứ yên tâm, muốn về đơn vị cũ thì chắc chắn ít nhất cũng phải báo trước cho cậu một tuần lễ để cậu có thời gian tìm người khác."
Trong thể chế có những thứ tinh ranh, nhiều lời cần phải suy ngẫm, phải đoán già đoán non.
Lời của Trương Vĩnh Khoa ẩn chứa không ít ý tứ.
Anh ta muốn giới thiệu người, muốn hưởng hai phần lương, một phần từ đơn vị cũ, một phần từ khách sạn Hoa Sơn.
Đơn vị cũ một tháng trả 25 đồng, bên Hoa Sơn công xã không thể trả thấp hơn được, phải không?
"Không vấn đề gì." Trần Hạo đồng ý, "Đồng chí biết nấu nướng, khách sạn Hoa Sơn bên này một tháng sẽ trả 35 đồng, đồng chí phụ việc, một tháng 28 đồng."
Trương Vĩnh Khoa nhìn chằm chằm Trần Hạo quan sát vài lần, có chút ngoài ý muốn, không ngờ Trần Hạo lại khéo léo đến thế, hiểu đạo lý đối nhân xử thế đến vậy.
Ý tại ngôn ngoại của anh ta, Trần Hạo đều hiểu hết!
"Vậy thì được, trưa nay tôi sẽ bảo người qua." Trương Vĩnh Khoa cũng không úp mở, "Cậu cứ yên tâm, hai người này tuy có chút quan hệ với tôi, nhưng chắc chắn sẽ không làm chậm trễ việc của cậu."
"Tôi sẽ nhắc nhở họ, bảo họ làm việc cho tốt. Đến khách sạn Hoa Sơn, cậu trả lương cho họ, lương cao hơn ở đơn vị cũ, cậu muốn chỉ huy họ làm gì cũng được."
Trần Hạo nghiêm túc lắng nghe, anh ta cũng nói tương đối thẳng thắn.
Giải quyết xong chuyện người, Trần Hạo trở về khách sạn Hoa Sơn.
Trong cửa hàng lại có một cô nương hơn hai mươi tuổi đang ngồi, ăn mặc chỉnh tề, trông biết ngay là công nhân viên của đơn vị nào.
"Hạo ca, vị nữ đồng chí này là nhân viên của Dự trữ chỗ, cô ấy đến là muốn chúng ta đem tiền gửi vào Dự trữ chỗ." Trần Vĩ nói.
"Tôi đã nói với cô ấy, mọi việc ở khách sạn Hoa Sơn đều do anh làm chủ, chúng tôi không có quyền quyết định, bảo cô ấy tìm anh nói chuyện, nên cô ấy ngồi đây chờ."
Người trong nước thích cất tiền ở trong nhà, nông thôn cũng vậy mà nội thành cũng thế.
Đa phần mọi người chưa có thói quen gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng, nên nhiều ngân hàng phải cử nhân viên đi khắp nơi tìm người gửi tiền.
Khách sạn Hoa Sơn kinh doanh khá tốt trong tháng qua, có nhân viên ngân hàng tìm tới cũng chẳng có gì lạ.
"Anh là đồng chí Trần Hạo phải không? Chào anh, tôi là Dương Mẫn, đến từ Huyện Ngân hàng Nhân dân Dự trữ Chỗ." Nữ đồng chí đứng lên đưa tay ra.
Cô nương này rất trẻ trung, khi nói chuyện có chút ngây ngô, xem ra mới đi làm chưa lâu.
Đúng là ở cái tuổi này, mới đi làm ít lâu, ai nấy đều tràn đầy nhiệt huyết.
Nhạc mẫu Hoàng Ngọc Phượng của Trần Hạo cũng làm công việc dự trữ thuộc Ngân hàng Nhân dân, chỉ là không ở huyện mà ở trong thành phố.
"Chào cô." Trần Hạo quan sát Dương Mẫn một lượt, rồi bắt tay cô.
"Đồng chí Trần Hạo, tôi đến tìm anh, là hi vọng anh có thể gửi số tiền khách sạn kiếm được vào ngân hàng. Làm như vậy có rất nhiều lợi ích, một là có lãi, hai là an toàn, và còn một điểm nữa, đó là Dự trữ chỗ có thể giúp anh kiểm đếm, giảm bớt khối lượng công việc của anh." Dương Mẫn khẩn trương nhìn Trần Hạo.
Khách sạn Hoa Sơn, cô đã quan sát rất nhiều ngày, ngày nào cũng đông khách, mà giá cả món ăn cũng ngày càng cao, doanh thu một ngày ít nhất cũng phải hơn 100 đồng trở lên.
Một tháng thu nhập được mấy ngàn đồng.
Đối với Dự trữ chỗ mà nói, đây tuyệt đối là một món hời lớn, nếu có thể thuyết phục Trần Hạo đem số tiền khách sạn Hoa Sơn kiếm được gửi vào Dự trữ chỗ của mình, cô nhất định sẽ được khen thưởng.
Cô rất muốn thuyết phục Trần Hạo.
"Dự trữ chỗ sẽ giúp kiểm kê doanh thu?" Trần Hạo hỏi.
"Đúng vậy, tôi thấy khách sạn Hoa Sơn rất bận rộn, tiết kiệm được thời gian này, các anh cũng có thời gian làm những việc khác, chuyện này đối với khách sạn Hoa Sơn là vô cùng có lợi." Dương Mẫn gật đầu.
Trần Hạo nhìn Trần Vĩ, "Cậu đi lấy cái chậu tráng men đựng tiền xu ra đây."
Trần Vĩ lập tức đi vào phòng ngủ, lấy ra một cái chậu tráng men từ dưới gầm giường, trong chậu đựng đầy tiền xu, 1 phân, 2 phân, 5 phân.
"Đồng chí Dương Mẫn, đây chính là doanh thu của khách sạn Hoa Sơn, cô kiểm kê thử xem, rồi gửi số tiền này vào ngân hàng." Trần Hạo nói.
Trần Vĩ đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
Doanh thu một tháng của khách sạn Hoa Sơn đâu chỉ có thế, cái chậu tráng men này chỉ đựng tiền xu, còn tiền giấy thì để riêng ra.
Hơn nữa số tiền xu này đã được kiểm đếm cẩn thận rồi.
Hạo ca đây chẳng phải là cố tình làm khó người ta sao?
Hay là đang trêu đùa nữ đồng chí?
Anh không hiểu rõ được vì sao Trần Hạo lại làm như vậy, nhưng anh không dám mở miệng xen vào.
"Tôi thấy khách sạn Hoa Sơn làm ăn rất tốt, mà hơn một tháng trời, doanh thu chỉ có từng này thôi sao? Không thể nào, đây đều là tiền xu 1 phân, 2 phân, 5 phân, cộng lại cũng chẳng đáng là bao." Dương Mẫn nghi ngờ nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất