Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 45: Văn hóa của ma tộc

Chiết phiến.

Một chiếc quạt trắng, điểm tranh thủy mặc.

Thẩm Thanh Thu xòe quạt ra, lay động ở trước ngực, tóc dài cùng chòm râu nhất tề bay.

Hình tượng không phải rất tốt, có chút không liên quan tới đạo cụ, có điều không quan hệ.

Chiết phiến nơi tay, lợi khí giả ngầu ta có.

Thẩm Thanh Thu một cước giẫm lên sơn thạch, nói: “Nói đi. Các người lẻn vào nhân giới, rốt cuộc ý đồ như thế nào?”

Run cầm cập trước mặt hắn là một đống người, a không, là ma. Tuy nói hai cái này chỉ nhìn bề ngoài, cơ bản là không có gì khác nhau.

Tên đứng đầu tiên nơm nớp lo sợ nói: “Chúng ngộ bình thường cũng chỉ… trộm chút đồ chơi của nhân giới, lấy về đổi lấy chút đồ.”

Ma tộc không có tiền thống nhất, phần lớn tiến hành trao đổi đồ vật, nhìn hợp mắt liền đổi, không hợp mắt thì dẹp. Dựa vào trình độ thủ công và phẩm vị nghệ thuật của Ma tộc, một thứ đồ thêu bình thường, với họ mà nói cũng xem như hàng mỹ nghệ thượng đẳng. Cho nên các loại trò vui của nhân giới, kỳ thật ở phía họ rất được hoan nghênh. Mà không đáng tiền nhất, đích thị là các loại tinh thạch đặc hiệu tràn lan đường cái ma giới.

Thế nhưng tràn lan đường cái ở Ma tộc, không có nghĩa là ở nhân giới không có thị trường!

Thẩm Thanh Thu phạch một cái đóng quạt, nghiêm nghị nói: “Nơi quỷ quái này hẻo lánh xa thành phố, khỉ ho cò gáy, trình độ sinh sản lạc hậu, kinh tế không phát đạt, chỉ số phổ cập hạnh phúc nhân dân thấp hơn mức trung bình. Các người còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đúng là không nên.”

Tiểu ma trong lòng rối loạn.

Sao gã lại nhớ lúc bị bắt quả tang, vị… cao nhân này cũng đang trộm… à không phải, mượn quần áo để mặc?

Còn cả chiết phiến đang quạt đến mức hoan hỉ kia cũng vậy.

Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ, ta đó cũng là bất đắc dĩ — cũng không thể kêu hắn tiếp tục mặc quần áo chôn dưới đất nhìn như người rừng tung tăng khắp nơi đi?

Có điều, cái này đã mở lối cho suy nghĩ của hắn. Nếu có thể cung cấp con đường chính đạo kinh doanh vật phẩm cho đám tiểu ma dĩ vãng chỉ dám trộm vặt này, nói không chừng có thể ở trong thế giới lấy tu chân đánh quái làm chủ đây, mở một bầu trời mới phát lộc phát tài thì sao?

Thẩm Thanh Thu tự mình vô trách nhiệm YY một phen, cảm thấy nếu phải thu tiểu đệ, vậy thì phải hiểu biết một chút thói quen cuộc sống đôi bên. Hắn vẻ mặt ôn hoà nói: “Các người ăn thịt thối à?”

Chúng tiểu ma nhất tề lắc đầu. Thẩm Thanh Thu đang muốn thở phào một hơi, chợt nghe tiểu ma dẫn đầu kia thèm thuồng nói: “Cha ngộ nói, thịt thối là nhà giàu người ta mới ăn được thôi…”

Thẩm Thanh Thu: “Đủ rồi.”

Căn bản không phải vấn đề trình độ kinh tế được không! Lạc Băng Hà thượng vị ma giới xong đủ nhà giàu đi? Sao không thấy y thích ăn loại đồ vật này!

Dừng một chút, hắn thay đổi câu hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Người thứ nhất đáp: “Sáu Quả Cầu.”

Thẩm Thanh Thu: “Có ý gì?”

Sáu Quả Cầu nói: “Bởi vì thời điểm ngộ sinh ra, cha ngộ bế, nói nặng như có sáu quả cầu vậy.”

Thẩm Thanh Thu: “…”

Quả cầu nào? Quả tạ hay là quả bóng bàn?! Hoàn toàn không có ý nghĩa a cái kiểu tên này.

Còn lại sau nối tiếp trước báo tên của mình, người này so với người kia còn chối tai hơn, thế mà họ giống như lấy đó làm vinh quang vậy.

Chả có lẽ bình dân Ma tộc đặt tên đều là phong cách chủ nghĩa thực dụng kiểu này!

Ma tộc không tồn tại văn hóa dòng họ, đặt tên cực kỳ ngựa bay trên trời, lớn gan mặc sức. Những võ tướng vừa nhìn là biết từ giai cấp loser bò lên tới võ tướng, chẳng hạn như Thiên Chùy trưởng lão, hoặc là Độc Bì trưởng lão, danh hiệu liền khiến người ta vô cùng câm nín. Thế nhưng nếu xuất thân quý tộc, chẳng hạn như Mạc Bắc Quân, Sa Hoa Linh, hoặc là Lạc Băng Hà cha y Thiên Lang Quân, tình huống tên họ liền tốt hơn một chút.

Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên nghĩ đến, may mắn Lạc Băng Hà không phải bị ném tới ma giới được nhặt về a, nếu cho bình dân Ma tộc thu dưỡng, dựa theo phong cách này, không chừng sẽ lấy cái tên gì đó nghe như cha mẹ có thù với y.

Nên gọi y là gì?

Mặt Trang Bìa?

Không không không, có lẽ phải càng long trời lở đất hơn. Nhớ rõ nguyên tác mấy em gái từng thẹn thùng biểu thị, phương diện kia Lạc Băng Hà rất là ấy. Hậu cung ba nghìn đêm ngự vô số, tùy tiện ở đâu cũng có thể làm một nháy, trăm ngàn năm vẫn có thể kim thương không đổ khoẻ mạnh như lúc ban đầu, kỳ thật, danh hào Tuyệt Thế Dưa Leo này cũng khá thích hợp Lạc Băng Hà. Có điều nếu đã bị hắn chiếm dụng, vậy chi bằng Lạc Băng Hà gọi là… Trụ Trời?

Ha ha ha á đù Trụ Trời ha ha ha ha ha ha sướng vãi lúa!

Thẩm Thanh Thu vừa mới cười một trận, đột nhiên cho bản thân một cái tát.

Đậu mè mày có bệnh à!

Lấy JJ của nhân vật chính để làm trò đùa bẩn bựa thấp kém trong đầu!

Có cái gì buồn cười đâu. Đã làm rõ đối tượng bị sỉ nhục chưa?!

Chúng tiểu ma thấy vị cao nhân này lát cười lát lại giận còn tự tát, như lọt vào sương mù, thở mạnh cũng không dám. Bỗng nhiên, nụ cười của Thẩm Thanh Thu im lặng đình chỉ, cây quạt để lên đầu vai Sáu Quả Cầu, lôi gã qua đây.

Thẩm Thanh Thu từ bên hông gã tháo xuống một dải tua kiếm: “Cái này là từ đâu lấy được?”

Đây là một dải tua kiếm, cũng không phải là tua kiếm bình thường.

Đây chính là tua kiếm của bội kiếm Thủy Sắc của nữ chính số một Liễu Minh Yên.

Vật nam nữ chính đính ước hiểu không? Lúc trước thời điểm ở Thương Khung Sơn phái Thẩm Thanh Thu còn đặc biệt lưu ý qua, độ nhận biết không cần quá cao.

Thứ này sao lại lưu lạc đến tay một tiểu ma biên cảnh?

Sáu Quả Cầu sợ hãi nói: “Đây… Đây không phải trộm, đây là nhặt được…”

Ngươi tùy tiện đi trên đường phố lại nhặt một cái cho ta xem. Thẩm Thanh Thu nói: “Ở đâu nhặt được?”

Sáu Quả Cầu nói: “Cái này… Mấy ngày qua, ban đêm đều có đại nhân vật chiếm đường, trước đó sẽ phái thủ hạ mở đường, mấy người bọn ta có chút tò mò, liền nấp bên đường, lúc sau liền ở trên đường nhặt được cái này.”

Đại nhân vật?

Đại nhân vật trong miệng tiểu ma, tất nhiên là nhân vật thượng đẳng của ma giới.

Nhân vật loại này bình thường sẽ không thường xuyên xuất nhập nơi biên cảnh, khiến người khác chú ý, trên thực tế khí hậu bên này bình thường cũng không thích hợp họ. Đến tột cùng là vị đại nhân vật nào có thể nghênh ngang mà chiếm đường, hơn nữa còn làm rớt vật tùy thân của Liễu Minh Yên?

Khả năng đầu tiên mà Thẩm Thanh Thu nghĩ đến, đương nhiên chính là người nào đó.

Hắn hỏi: “Đại nhân vật các người nói, phải chăng là một thanh niên… tướng mạo không tệ?”

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là quyết định không cần trái lương tâm, sửa lời nói: “Không phải tướng mạo không tệ, là tướng mạo rất tốt, đặc biệt tốt.”

Sáu Quả Cầu lắc đầu, bỗng nhiên đỏ mặt.

Ngươi đỏ mặt cái gì?

Thẩm Thanh Thu đề ra nghi vấn một phen, hỏi không ra cái gì, trong lòng cân nhắc.

Hẳn không phải là Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà có Tâm Ma Kiếm, đây là sức trâu nghịch thiên đến phát rồ phát dại, tùy tay chém một cái có thể tách ra không gian hai giới, rạch cho mình một cái, đục một lỗ hổng là có thể tiến vào ma giới, chưa bao giờ lại phí nhiều sức như vậy, còn lạch bạch chạy đến nơi biên cảnh quy củ đi lộ tuyến của người nhập cư trái phép.

Vậy, vấn đề đã tới rồi. Nơi Ma tộc đi qua, vậy mà lưu lại đồ vật của Liễu Minh Yên, chẳng lẽ Liễu Minh Yên thất thủ bị bắt?

Hắn không nhớ là nữ chính đệ nhất Liễu Minh Yên nguyên văn có trải qua đãi ngộ này. Tên lâu la chóa má nào dám đụng vào bà xã Lạc Băng Hà?

Tuy nói huynh muội Liễu thị bình thường đều ở trên đỉnh núi của mình tự tu luyện, nhưng nguyên văn đề cập qua tình cảm rất tốt, có thể chỉ là bởi vì hai người cũng không phải loại hình thích dính nhau như sam, như vậy mới có vẻ giống tình cảm huynh muội bình bình đạm đạm. Nhưng mặc kệ Liễu Minh Yên là muội muội của Liễu Thanh Ca, hay là ái đồ của Tề Thanh Thê, cũng không thể buông tay mặc kệ. Lúc này, hệ thống (có lẽ) đã (tạm thời) không thể uy hiếp được hắn, cũng không sợ lại chịu hạn chế, điên cuồng trừ chỉ số ngầu gì gì đó.

Hay là vẫn đi coi sao?

Thẩm Thanh Thu nói: “Chỗ nứt giao giới ở nơi nào?”

Thời gian nửa đêm, Thẩm Thanh Thu nấp ở ngọn cây, giấu tất cả dấu vết, nhìn xuống phía dưới.

Không biết đợi bao lâu, một mảnh không khí bỗng nhiên vặn vẹo một trận, mắt thường có thể thấy được dị thường.

Thẩm Thanh Thu ánh mắt sáng lên, nín thở ngưng thần, chỉ thấy một hắc y thiếu niên chạy ra.

Họ cách xa nhau khá xa, nhưng Thẩm Thanh Thu ánh mắt cực tinh, nhìn rõ ràng. Thiếu niên này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, thần sắc khẩn trương, là một tướng mạo tuấn lãng sắc sảo. Khuôn mặt này Thẩm Thanh Thu cư nhiên có mấy phần nhìn rất quen mắt, chỉ là nghĩ không ra đã gặp ở nơi nào — nhưng hắn khẳng định mình đã gặp qua!

Bỗng nhiên, trong màn đêm truyền ra một giọng nữ thanh thúy, yểu điệu lại lạnh lẽo, quanh quẩn ở trong rừng: “Bách Chiến Phong quả nhiên lợi hại, trăm vòng Khốn Tiên Tác trói trên người, cũng có thể đánh gục phần đông thuộc hạ của ta trốn lâu như vậy. Quả nhiên là giây nào cũng không thể buông lỏng!”

Vừa nghe thanh âm này, Thẩm Thanh Thu liền bừng tỉnh đại ngộ.

Mỹ mạo hơn nữa thân phận cao quý, có thuộc hạ, Ma tộc mà tiểu ma vừa nhắc tới liền đỏ mặt — thì ra là Sa Hoa Linh!

Thực xin lỗi, em gái này tốt xấu gì cũng là một trong các nữ chính, có điều lâu lắm không cày cảm giác tồn tại, cũng quên gần sạch rồi!

Vậy nếu Liễu Minh Yên rơi xuống tay ả, kết cục lại khiến người ta lo lắng. Rạch nát cả khuôn mặt cũng là còn nhẹ.

Khó trách vừa rồi cảm thấy tư thế thiếu niên này chạy trốn không đúng, hơn nữa thân hình có vẻ hơi nặng nề. Vừa rồi Thẩm Thanh Thu chỉ nhìn mặt, hiện tại nhìn xuống tiếp, thì ra là mấy đạo chỉ bạc rất nhỏ quấn ở trên người y. Nhìn phục sức, quả nhiên là người của Bách Chiến Phong, có điều tựa hồ không thấy qua đệ tử còn trẻ như vậy ở Bách Chiến Phong.

Thiếu niên này biết so tốc độ vẫn là không địch lại đối phương, mạnh mẽ tiến tới, mi gian liệt khí lan tràn: “Muốn đánh cứ đánh!”

Hồng sa chợt lóe, Sa Hoa Linh chậm rãi lắc hông, hiện ra thân hình, cười oang oang nói: “Ta thật vất vả mới bắt được ngươi, sao đành lòng đánh ngươi chứ? Mau mau, theo ta trở về đi?”

Thiếu niên này tính khí dữ dằn, xì một tiếng khinh miệt. Sa Hoa Linh nói: “Không chịu? Tuy rằng ta sẽ không tổn hại linh thể ngươi, nhưng chặt tay chặt chân gì gì đó, thì cũng không ngại dùng.”

Ả nói xong liền vươn tay phải đi bắt thiếu niên kia, nhưng còn chưa đụng tới, bỗng nhiên từ giữa các ngón tay truyền đến chấn cảm cực kỳ quỷ dị.

Sa Hoa Linh cho rằng trúng ám chiêu của thiếu niên này, vội vàng rút về, nhấc tay nhìn một cái, năm cái móng tay sơn màu đỗ đỏ tươi, nhất tề bị cắt gãy.

Tuy rằng chỉ là móng tay, nửa điểm không đau, nhưng Sa Hoa Linh biết vậy sởn tóc gáy.

Ả lớn tiếng quát: “Là ai?!”

Nếu nơi này còn có người, có thể dễ dàng chặt đứt móng tay ả, vậy muốn chặt cổ của ả, cũng tuyệt đối không tốn sức chút nào.

Thẩm Thanh Thu trong lòng thoải mái có thừa, thả nhành cây nhỏ vừa mới vặt hết lá trở về.

Kỳ thật hắn chỉ muốn dọa dọa Sa Hoa Linh, thuận tiện, móng tay để dài như vậy không tốt, thật đó, mỗi lần nhìn thấy đều lo lắng nó sẽ gãy, cực kỳ khó chịu. Hơn nữa thường xuyên cào lưng của Lạc Băng Hà tới huyết nhục mơ hồ… Cho dù đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời thích khẩu vị nặng kiểu này, cho dù năng lực khôi phục của Lạc Băng Hà chẳng phải người, không có nghĩa đây là một thói quen sống khỏe mạnh năng động đúng không, hắn vậy cũng là làm chuyện tốt đúng không?!

Sa Hoa Linh sát tâm trỗi dậy, hồng sa quay quay, cuốn ra một đoàn ma khí hôi hổi, dậy lên giữa ngũ trảo, hướng đầu thiếu niên kia trùm tới. Cô nương này không bị dọa cho sợ, ngược lại bị dọa cho tức, cũng thật là một nhân vật, Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ, nhảy xuống từ ngọn cây, xuống khoảng trống giữa hai người, một tay tụ lực, đánh ra một cái bạo kích, chính diện Sa Hoa Linh.

Hắn biết thân thể này linh lực tràn trề, nhưng không ngờ bạo đến trình độ này. Hai người song chưởng còn chưa có giao tiếp, Sa Hoa Linh tựa như một khối nam châm bị đẩy ra, thẳng tắp bay ngược ra ngoài, thuận tiện bộ quần áo mát mẻ kia lại toạc ra…

Mặc dù là phúc lợi, nhưng Thẩm Thanh Thu từ trước đến nay kiên trì nguyên tắc “Không nhìn phúc lợi của bất cứ nữ nhân nào có mặt mũi trên mức trung bình ở thế giới này”, tự giác thêm gạch men làm mờ. Sa Hoa Linh cũng đủ rõ ràng, lần trước còn muốn nói câu ác liệt, lần này ước lượng thực lực, ngay cả lời thoại cục diện cũng không nói, trực tiếp lượn tại chỗ, lăn vào trong không khí vặn vẹo kia, thân hình nhất thời biến mất.

Thẩm Thanh Thu phất hai cái cây quạt trong tay, nhìn lên quán chú linh lực, hóa quạt thành đao, phản thủ chém một cái, Khốn Tiên Tác cắt thành hơn trăm mối. Thiếu niên có thói có lễ ôm quyền, nói: “Đa tạ tiền bối cứu giúp!”

Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi là đệ tử Bách Chiến Phong?”

“Đúng vậy.”

“Dưới tọa ai?”

“Gia sư Bách Chiến Phong phong chủ, Liễu Thanh Ca.”

Thẩm Thanh Thu mở to hai mắt nhìn.

Liễu Thanh Ca chưa bao giờ thu đồ đệ. Trên Bách Chiến Phong của hắn, nhiều nhất là người ngang hàng hắn, nếu không chính là đệ tử mà sư huynh đệ ngang hàng thu, bản thân của hắn không có hứng thú dạy đồ đệ. Tuy nói cái gọi là dạy đồ đệ của Bách Chiến Phong, cũng chỉ là đánh người đó cực kỳ nhiều mà thôi…

Thẩm Thanh Thu có hơi chút hoài nghi: “Ngươi tên là gì?”

Thiếu niên này vang dội mà đáp: “Dương Nhất Huyền.”

Ta đã nói nhìn quen mắt khẳng định đã gặp nhau ở nơi nào đi?!

Trước đó quên mất đã qua năm năm, năm năm cũng đủ một đứa bé cao lớn trưởng thành. Thẩm Thanh Thu trên dưới đánh giá Dương Nhất Huyền, cảm khái vô hạn. Liễu Thanh Ca cư nhiên thật sự thu y làm đồ đệ a.

Dương Nhất Huyền nói: “Tiền bối?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Sư phụ ngươi… Vài năm nay thế nào?”

Lần trước ở Hoa Nguyệt Thành gặp lần cuối, ít nhiều cũng là troll hắn một hồi. Thẩm Thanh Thu cảm thấy phải quan tâm một chút tình hình sư đệ gần đây.

Dương Nhất Huyền nói: “Đánh đâu bại đó.”

Thẩm Thanh Thu: “…”

Đánh đâu bại đó cái từ này cùng phong chủ Bách Chiến Phong móc nối quan hệ, thật là hủy tam quan không phải dạng vừa đâu!

Thẩm Thanh Thu nói: “Hắn đánh với ai? Lạc Băng Hà?”

Dương Nhất Huyền hừ nói: “Ngoại trừ tiểu súc sinh kia còn có thể là ai?”

Thẩm Thanh Thu sắc mặt hơi hơi vặn vẹo. Dương Nhất Huyền so với Lạc Băng Hà nhỏ hơn không phải ít, cũng kêu theo “tiểu súc sinh”, đó đều là học ai đây.

Hắn lại không biết, hiện tại toàn bộ Thương Khung Sơn phái, nhắc tới Lạc Băng Hà, không phải “tiểu súc sinh”, chính là “Ma tộc nghiệp chướng”, nếu không chính là “bạch nhãn lang”, gọi thẳng kỳ danh thêm “thằng nhãi này” còn xem như là khách khí.

Dương Nhất Huyền hiếu kỳ nói: “Tiền bối cùng gia sư có quen biết sao?”

Thẩm Thanh Thu ho một tiếng: “Đều là chuyện quá khứ… Ta nghe lời ả vừa nói có điểm kỳ lạ. Cái gì gọi là ‘Ta sao đành lòng’?”

Dương Nhất Huyền lập tức mặt đỏ lên.

Thẩm Thanh Thu nói: “Không nhìn ra a? Ngươi là làm sao bị ả bắt được?”

Dương Nhất Huyền nín thở nói: “Nếu không phải yêu nữ này giở thủ đoạn gian trá, đầu tiên ra vẻ nữ tử gặp rủi ro, sau đó bị ta hoài nghi thì lại đột nhiên cởi… cởi… Ta tuyệt đối sẽ không trúng bẫy.”

Thẩm Thanh Thu giáo dục nói: “Ngươi xem ngươi, còn giống xuất thân từ Bách Chiến Phong sao? Không gần nữ sắc, không phải sợ hãi nữ sắc. Cởi quần áo tính là gì? Một cô nương ở trước mặt ngươi cởi quần áo tính là gì? Sư phụ ngươi năm đó đi đánh mị yêu, toàn bộ trong động đều là không mặc quần áo!” Đương nhiên, lúc ấy hắn ở bên cạnh, cũng từng hoài nghi Liễu Thanh Ca liệu có phải X lãnh đạm hoặc là vấn đề sinh lý cũng nên…

Trở lại chuyện chính. Sa Hoa Linh không ngừng bắt Dương Nhất Huyền, hơn phân nửa cũng bắt Liễu Minh Yên, gióng trống khua chiêng mà bắt đệ tử Thương Khung Sơn phái như vậy, xem ra, chỉ có thể là một duyên cớ.

Lạc Băng Hà xảy ra vấn đề rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất