Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1051: Không đi vá lỗ thủng

Muốn ăn thịt Đường Tăng không phải chỉ có Lão Quan, Liễu Tuấn vừa từ nhà khách về văn phòng thì phó thị trưởng Mạc Cửu Thành và cục trưởng cục giáo dục Tôn Hòa An cùng tới tìm.

Đây là cuộc gặp không hẹn trước, do Mạc Cửu Thành thỉnh cầu.

Liễu Tuấn không tiện từ chối.

Thành viên trong hai ban của Tiềm Châu đều có tuổi khá lớn, Mạc Cửu Thành gần 50, Tôn Hòa An cũng gần thế, hai vị cấp dưới tuổi tri thiên mệnh cầu kiến, Liễu Tuấn không thể tùy tiện làm cao, liền vui vẻ tiếp đãi hai người.

- Thị trưởng, chúng tôi gặp phải khó khăn.

Sau khi hàn huyên mấy câu, Mạc Cửu Thành đi thẳng vào chủ đề, Liễu Tuấn nhậm chức ba tháng, cấp dưới ít nhiều biết tính của y, vị lãnh đạo trẻ này không thích nói những lời rỗng tuếch trong công việc, theo lời của Liễu Tuấn là lãng phí thời gian, quanh đi quẩn lại không vào việc chính, là tốn nước bọt.

Đây đâu phải là chuyện ngoại giao.

Liễu Tuấn cau mày, y biết Mạc Cửu Thành nói tới điều gì, tuy không nói y nắm rõ tình hình các cấp phó của mình rõ như lòng bàn tay, nhưng biết đại khái. 9 phần Mạc Cửu Thành vì tiền công của cấp dưới mà tới, tuy kinh tế Tiềm Châu đứng thứ ba toàn tỉnh, không có nghĩa là tài chính sung túc.

Thực tế, cả tỉnh A, gồm cả Ngọc Lan cũng chẳng có được tài chính sung túc, vì khi Trường Hà phát triển cao tốc và cải cách quốc xĩ hoàn thành thuận lợi, nên hai năm qua tài chính Ngọc Lan mới chuyển biến tốt. Trong 11 khu huyện dưới quyền thành phố Tiềm Châu, có mấy nơi xa xôi, là huyện nông nghiệp sản vật không phong phú, năm nào cũng cần phải trợ cấp tài chính. Cứ tới cuối năm, cả huyện trưởng và bí thư huyện ủy đều trốn đông né tây, chỉ sợ đám người ùn ùn kéo tới vòi tiền, ngay cả những thần tài như cục trưởng cục tài chính và giám đốc ngân hàng cũng bốc hơi mất dạng.

Không bốc hơi thì anh chẳng còn cách nào ứng phó.

- Lão Mạc khó khăn gì thế?
Liễu Tuấn giãn mày ra, mỉm cười hỏi.

Cùng với địa vị Liễu Tuấn tăng lên, trừ trường hợp chính quy thì cách y xưng hô với cấp dưới cũng trở nên tùy ý, không còn gọi đồng chí Mạc Cửu Thành hết sức nghiêm túc nữa.

Cái chuyển biến này là cần thiết, quá nghiêm túc đôi khi không thể lập nên uy tín, ngược lại xưng hô tùy tiện lại khiến cấp dưới tự sinh lòng kính trọng.

Mạc Cửu Thành cũng phát hiện ra Liễu Tuấn cau mày, đoán chừng Liễu thị trưởng đã đoán ra ý mình tới đây là gì, không cao hứng nữa, trong lòng liền thiếu tự tin. Cũng phải thôi, ai mà ưa được kẻ đưa tay xin tiền chứ? Nhưng nếu đã tới thì phải tranh thủ một chút, nếu không sẽ có lỗi với bản thân.

- Thị trưởng cũng biết đó, cuối năm rồi, tiền lương các giáo viên dưới huyện còn thiếu nhiều lắm. Bọn họ vất vả cả năm, thế nào cũng phải ăn tết vui vẻ chứ? Nếu ngay cả tiền công cũng không lĩnh được thì không tốt...
Mạc Cửu Thành uyển chuyển nói.

- Thiếu bao nhiều.

- Không nhiều, 6 -7 triệu thôi.

Mạc Cửu Thành rất "tham", khó mà trách hắn được, trong tay Liễu Tuấn có 3 ,4 trăm triệu cơ mà, vài triệu vặt có là cái gì? Liễu thị trưởng búng tay một cái không phải vấn đề được giải quyết rồi sao.

Liễu Tuấn nói:
- Lão Mạc, tình hình tài chính của thành phố không phải anh không biết, khó mà gom được số tiền này, phải để các huyện nghĩ biện pháp thôi.

Mạc Cửu Thành cười khổ:
- Thị trưởng, tài chính mấy huyện đó cũng không tốt.

Đáng lý Liễu Tuấn thân là thị trưởng phải hiểu tình hình tài chính các khu huyện hơn một phó thị trưởng phân quan giáo dục, nhưng Mạc Cửu Thành tất nhiên không thể chất vất Liễu Tuấn chẳng lẽ không hiểu tình hình hơn hắn được.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Lão Mạc, tôi biết tình hình tài chính các huyện đó không tốt lắm, nhưng không thể cứ dựa vào thành phố. Đồng chí phụ trách ở các huyện này phải nghĩ cách giải quyết khó khăn của mình, đó là chức trách của bọn họ, chỉ biết thò tay xin bên trên, làm cán bộ như thế cũng dễ quá đó, tùy tiện kiếm một người đưa xuống là được.

Mạc Cửu Thành trong lòng có chút khó chịu, nhìn chính tích của Tiểu Liễu ở khu Trường Hà và Ngọc Lan, cho rằng Liễu nha nội là người làm đại sự, không để ý tới chút tiền nhỏ. Không ngờ lại còn keo kiệt hơn cả Trần Hướng Dương, trong tay có mấy trăm triệu, vậy mà không nhỏ ra một sợi lông, còn dạy dỗ người ta, nói lời khó nghe.

Mạc Cửu Thành khó chịu, không để ý tới thể diện thị trưởng nữa, nói:
- Thị trưởng, chẳng phải bán nhà khách Tiềm Châu, thu được mấy trăm triệu sao?

Liễu Tuấn hỏi ngược lại:
- Anh cho rằng số tiền này có thể tùy tiện sử dụng sao?

Mạc Cửu Thành không nói.

Đều là tiền của thành phố, có phải là tiền cứu trợ chuyên dụng đâu mà không dùng được vào việc khác.

Liễu Tuấn biết Mạc Cửu Thành nghĩ như thế, khả năng rất nhiều người khác cũng có suy nghĩ như thế.

Giọng Liễu Tuấn trở nên nghiêm khắc:
- Lão Mạc, phương án bán tài sản quốc gia để lấy tiền kiến thiết, đã được thảo luận trên cuộc họp văn phòng thị trưởng rồi, ý nghĩa của phương án chính anh phát biểu, đã hiểu rõ rồi. Nói đơn giản, đây không phải tiền dùng để đi vá lỗ thủng, chỉ có thể dùng để sinh ra hiệu quả. Nếu như dùng để vá chỗ thủng, thì chúng ta thành bán nhà sống qua ngày rồi, Tiềm Châu có bao nhiêu gia sản cũng không đủ mà bán. Phương án sử dụng món tiền này rất rõ ràng, chỉ có thể dùng để kiến thiết kinh tế, đăc biệt là cơ sở hạ tầng, không thể dùng vào việc khác.

Mạc Cửu Thành dù sao cũng là phó thị trưởng, không cảm thấy thế nào cả, Tôn Hòa An thì đã toát mồ hôi lạnh.

- Thị trưởng, vậy giờ làm sao vượt qua cửa ải cuối năm này đây?

Liễu Tuấn vung tay lên, nói dứt khoát:
- Ai nợ thì người ấy trả tiền, chính phủ thành phố không đi chùi đít cho bọn họ.

Mạc Cửu Thành biết, chuyến này mình đi uổng công vô ích rồi.

... ...

Chuyện trên đời này đôi khi rất là kỳ quái, đưa tay xin tiền thì không được, không có ý nghĩ đó, thì người ta chủ động mang tiền tới.

Ngày hôm đó Liễu Tuấn lại tới huyên Bạch Hồ, từ khi vụ án bị vạch trần, lãnh đạo thành phố đều tránh nó như tránh hủi, trừ Lễ Mẫn Trung và Đổng Xương phụ trách tổ chuyên án phải thường trú ở huyện Bạch Hồ ra, thì các thành viên khác trong ban thành ủy đều hình thành sự ăn ý ngầm, không tới huyện Bạch Hồ, dường như nếu tới sẽ bị dính những thứ không sạch sẽ vậy. Tới ngay cả Lưu Huy cũng có suy nghĩ này, chỉ mỗi Liễu Tuấn là cần tới thì tới, chẳng kiêng kỵ gì.

Chiếc xe số hai đi tới khu huyện ủy, đám Úc Chí Đạt, Tương Hoành Mục đều xếp hàng ngoài cửa chờ đón, nhìn thấy Liễu Tuấn thân thiết đi tới bắt tay, hai người đó trong lòng tự giác coi mình là người của Liễu thị trưởng rồi, nhất là Tương Hoành Mục, càng phục Liễu Tuấn sát đất.

Liễu Tuấn không vào trong tòa nhà huyện ủy, hàn huyên mấy câu xong nói:
- Lão Úc, Hoành Mục, hai người lên xe của tôi, cùng đi vài vòng, các đồng chí khác tiếp tục công việc của mình đi.

Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục không biết Liễu thị trưởng rốt cuộc có ý gì, nhưng không dám hỏi nhiều, theo cùng Liễu Tuấn lên xe, Liễu Tuấn nói:
- Yến Long, tới trấn Dương Quan.

Chiếc Audi chậm rãi chuyển bánh.

- Thị trưởng, trấn Dương Quan xảy ra vấn đề gì sao?

Tương Hoành Mục hỏi có chút căng thẳng, thị trưởng thị sát một xã thị trấn đều phải có lý do đặc biệt, không phải tùy tiện đi ngó nghiêng được, chẳng lẽ trấn Dương Quang xảy ra chuyện?

Theo lý thì không thể, uy vọng của Tương Hoành Mục ở trấn Dương Quan rất cao, nếu xảy ra chuyện gì, hắn phải là người biết đầu tiên mới đúng, dứt khoát không thể thị trưởng biết rồi mà bản thân còn ù ù cạc cạc.

Liễu Tuấn cười:
- Sao thế Hoành Mục, anh sợ có vấn đề à.

Tương Hoành Mục gãi đầu:
- Ai chẳng sợ có vấn đề chứ ạ?

Huyện Bạch Hồ tổng cộng bị bắt 9 thường ủy huyện ủy, cả ban huyển ủy coi như bị quét sạch, phụ trách xã thị trấn và đơn vị trực thuộc cũng bị bắt mấy chục tên. Lúc này mỗi một cán bộ huyện Bạch Hồ thần kinh đều căng như dây đàn. Tương Hoành Mục biểu hiện thế này còn là tốt lắm rồi.

Cây ngay không sợ chết đứng.

Úc Chí Đạt hiển nhiên không được thoải mái như Tương Hoành Mục, ngậm miệng không nói một lời.

- Yêm tâm, chỉ tới xem đồng ruộng vào vụ đông nhãn rỗi thế nào thôi.

Liễu Tuấn biết họ bị áp lực lớn, không làm bọn họ căng thẳng thêm, nói rõ mục đích chuyến đi nào.

Hai người đưa mặt nhìn nhau, ngạc nhiên không nói lên lời, thị trưởng đi xem ruộng mùa đông? Trong ký ức của bọn họ, đâylà lần đầu tiên mới có. Huyện Bạch Hồ kế sát Đại Giang, trong địa phận nhiều ao hồ, gần 1/5 là ruộng nước, mùa đông đọng nước, không thể cày cấy.

- Thị trưởng muốn đi thăm ruộng ư?

Tương Hoành Mục hỏi với vẻ không xác định cho lắm.

Hắn thực sự không hiểu Liễu Tuấn đi xem ruộng làm gì, có gì hay mà xem?

- Sao, nhìn tôi giống như lừa mọi người lắm à?

Liễu Tuấn nói với chút đùa cợt, thấy Úc Chí Đạt mặt mày căng thẳng, Liễu Tuấn muốn hắn được thả lỏng một chút.

Cùng với điều tra đi sâu, không ngừng có người tố cáo Úc Chí Đạt, dù vấn đề không nghiêm trọng, nhưng tạo thành ảnh hưởng nhất định, nếu chẳng phải tỉnh thành cố ý khống chế phạm vi vụ án, Úc Chí Đạt đã không thể bình an vô sự, nhưng dù là thế vẫn ảnh hưởng tới công tác của hắn.

Chuyện này Liễu Tuấn không tiện xen vào, cũng không tiện tỏ thái độ.

- Thị trưởng khẳng định là không lừa chúng tôi, nhưng tôi không hiểu lắm.

- Không hiểu vì sao tôi đi xem mấy ao nước đó hả? Nói cho hai người biết, trong ao có thể mọc ra tiền đó, có tiền không?

Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục đều tròn mắt

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất