Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1717: Giao phong quyết liệt

- Liễu tỉnh trưởng, theo tôi biết thành phố An Phong đã có biện pháp an bài lại cho hơn 4.000 hộ dân này rồi.

Liễu Tuấn vừa mới dứt lời, giọng nói lạnh lẽo của Uông Quốc Chiêu vang lên, lọt vào tai mọi người, nghe vô cùng khó chịu.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Đồng chí Uông Quốc Chiêu đã tới An Phong khảo sát thực địa chưa? Hay nói cách khác là chỉ mới nghe đám người Hồng Thiên Kính báo cáo?

Uông Quốc Chiêu cứng họng, đúng là hắn chưa tới An Phong khảo sát.

Liễu Tuấn không lý tới Uông Quốc Chiêu nữa, tiếp tục nói:
- Lần trước tôi khảo sát An Phong, Hồng Thiên Kính đã hứa trước mặt tôi, sẽ hoàn thành bố trí cho những cư dân này trước tết. Nhưng sự thực chứng minh, hắn căn bản là nói dối, bọn chúng sử dụng một loạt phương thức cưỡng ép di dời quần chúng, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhân viên đơn vị nhà nước sẽ bị cách chức, người làm công bị khai trừ. Chính dùng phương pháp này bọn chúng đưa quần chúng vào địa điểm trong núi... Các đồng chí, tình huống này cũng có ảnh chụp mọi người có thể xem qua.

- Những gian nhà này toàn bộ cộng lại chưa tới 30 mét vuông, còn là rỡ bỏ dì dời, mà An Phong thu của quần chúng 50.000 cho dù bỏ đi 30.000 gọi là tiền hỗ trợ, quần chúng phải trả 20.000. Các đồng chí người dân khu lán trại đó cuộc sống khó khăn, gia đình có thể trả được 20.000 rất ít, căn cứ vào điều tra, cho dù nà cư dân chuyển tới khu bố trí, thì đa số là phải đi vay số tiền này. Khu lán trại đó bị người dân An Phong gọi là "khu ổ chuột", địa điểm bố trí kia do thiếu các công trình phục vụ cuộc sống, chỉ trong một tháng, dã có hai người già trên 70 bị bệnh đột phát không cấp cứu kịp mà qua đời... Dù thành phố An Phong đưa ra biện pháp cưỡng chế liên hoan, cũng vẫn còn có 1100 hộ với hơn 5,6 nghìn người không chịu di dời, tiếp tục kiên trì đợi câu trả lời của chính phủ...

- Thưa các đồng chí, những bức ảnh cuối cùng chụp sau tết, từ ảnh chụp cho thấy, điều kiện ăn ở nơi đó không có chút cải thiện nào. Vì cưỡng chế quần chúng di dời, vào đêm 30 tết, công ty điện lực An Phong đã cắt đứt mọi nguồn điện ở nơi này, ngay cả khu vực phụ cận cũng bị vạ lây. Bởi vì cư dân khu lán trại dùng điện đều câu từ khu nhà xung quanh tới.

- Các đồng chí đó là đêm năm mới! Vậy mà có mấy vạn quần chúng phải sống trong ánh nến, đây không phải là thiên tai, mà là nhân họa. Thành ủy chính phủ An Phong đối đãi với người dân như thế, đối đãi với hương thân phụ lão như thế có thích hợp không? Có thể nói không chút khách khí rằng, đây là thất chức, là phạm tội! Một bí thư thành ủy như thế, chứng ta còn chấp dung thứ cho hắn tới bao giờ? Tỉnh ủy chính phủ tỉnh A có trả lại được công bằng cho người dân An Phong hay không?
Nói tới câu cuối giọng Liễu Tuấn cực kỳ nghiêm khắc.

Phòng hội nghị lại lần nữa rơi vào im lặng, Sài Thiệu Cơ mặt đỏ bừng bừng, tựa hồ bị hành động việc làm của Hồng Thiên Kính làm phẫn nộ, trong tất cả đồng minh cấp dưới của Liễu Tuấn, người xứng đáng với tám chữ "một lòng vì công một lòng vì dân", Sài Thiệu Cơ đứng hàng đầu, thậm chí còn hơn cả đám Dịch Hàn, Tương Hoành Mục, Phiền Chí Vĩ.

- Liễu tỉnh trưởng, tôi nghĩ hai đồng chí Hồng Thiên Kính và Vương Cam cùng thành ủy chính phủ An Phong làm thế chắc chắn là có nỗi khổ bên trong....
Im lặng một lúc, Trang Quốc Thẳng chậm rãi nói:
- ... Gần đây các thành phố khác trong toàn quốc cũng thường xuyên xảy ra việc cưỡng chế di dời. Thành phố muốn phát triển cần có một quy hoạch chỉnh thể. Di dời là khó tránh khỏi. Ví dụ như Ngọc Lan mấy năm trước vì kiến thiết thành phố xanh cũng đã di dời không ít dân cư. Không thể phủ nhận, tình hình ở An Phong hơi nghiêm trọng một chút. Tôi nghĩ điều này có liên quan tới tính cách của đồng chí Hồng Thiên Kính. Mọi người đều biết, đồng chí này rất có chí tiến thủ, chuyện gì cũng thanh tranh phần hơn, biểu hiện trong công tác rất có khí phách, đương nhiên là cũng có chút nóng vội. Tôi cho rằng ý của đồng chí ấy là tốt, là muốn kiến thiết An Phong, nhưng công tác tư tưởng làm không tới nơi tới chốn, một số quần chúng lại không hiểu quy hoạch thành phố, cho nên mới xảy ra tình huống này. Tôi nghĩ, nên cho đồng chí Hồng Thiên Kinh đồng chí Vương Cam và thành phố An Phong một cơ hội để bọn họ sửa chữa sai lầm của mình.

Trang Quốc Thắng nói rất uyển chuyển, dù sao An Phong cưỡng chế di dời, tới chuyện đêm 30 tết cắt điện cũng làm rồi, Liễu tuấn chuẩn bị đầy đủ, sự thực rõ ràng, không thể chối cãi. Trang Quốc Thắng liền phản bác Liễu Tuấn từ thông lệ quan trường.

Thực tế các nơi trong toàn quốc cho tới giờ, tựa hồ rất ít có một vị bí thư thành ủy nào vì cưỡng chế di dời mà bị cách chức. Nếu như mở tiền lệ này, tương lai vĩnh viễn sẽ không có ngày yên thân, tình trưởng tùy tiện tóm lấy một lý do là có thể cách chức bí thư thành ủy, chẳng phải là loạn à? Quan trường có quy tắc của quan trường, quyền lực nội bộ cần cân bằng. Đương nhiên cái gọi là cân bằng với cùng một quy tắc cuộc chơi thôi, còn với người ngoài không dùng được. Quần chúng ngoài thể chế muốn giám sát quan viên trong thể chế, nhất là quan lớn, cho tới hiện giờ không có con đường hữu hiệu.

La Tự Lập nói ngay:
- Tối tán đồng với đồng chí Trang Quốc Thắng, hai đồng chí Hồng Thiên Kính và Vương Cam tuy có sai lầm, nhưng đó là sai lầm về công tác, cách chức điều tra là quá cẩu thả. Đảng chúng ta bồi dưỡng một cán bộ, nhất là cán bộ cấp cao không phải là chuyện đơn giản. Đồng chí Hồng Thiên Kính công tác ở An Phong rất đắc lực, An Phong thay đổi từng ngày, đó là sự thật không ai phủ nhận được. Hiện giờ chúng ta vì một sai lầm công tác mà cách chức đồng chí ấy thì lý do không đầy đủ, tôi thấy nên phê bình chỉ dẫn thêm.

Người tỉ mỉ phát hiện ra ngay lời của Trang Quốc Thắng, La Tự Lập và Liễu Tuấn có chút khác biệt. Liễu Tuấn từ đầu tới cuối chỉ nhắc tới Hồng Thiên Kính, còn hai người kia lại thêm Vương Cam vào, điều này cũng dễ hiểu, khi cần gánh vác trách nhiệm thì càng lôi nhiều người vào càng tốt, nhiều người cho dù là sấm chớp trời cao cũng phải tản ra, không tới mức thương tổn tới gân cốt.

- Tôi không đồng ý.

Giọng nói mang chút kích động của Sài Thiệu Cơ vang lên, lúc này Sài Thiệu Cơ đứng ra không ai ngạc nhiên, hắn chính là người ủng hộ Liễu Tuấn kiên định nhất.

- Điều này không thể lấy sai lầm công tác mà có thể giải thích được. Hồng Thiên Kính làm thế là biết sai cố phạm, chẳng lẽ trước khi cưỡng chế di dời hắn không nghĩ tới khả năng khiến quần chúng bất mãn sao? Vì xây nhà thương phẩm, mà đuổi hơn trăm nghìn quần chúng ra khỏi nhà, ai cho hắn cái quyền lực đó? Thân là bí thư thành ủy là đầy tớ của nhân dân, không phải có thê rmuốn gì làm nấy.
Sài Thiệu Cơ ngôn tử kịch liệt.

Lưu Phi Bằng rất khó chịu vỗ bàn nói:
- Đồng chí Sài Thiệu Cơ, chỉ được luận thực tế, không được đi chệch đề tài.

Trên cuộc họp thường ủy có một tiếng nói "không biết phục tùng" của Liễu Tuấn đã khó chịu rồi, hiện giờ thêm vào một Sài Thiệu Cơ thì Lưu bí thư sao có thể vui nổi. Với Liễu Tuấn hắn còn có chút kiêng kỵ chứ Sài Thiệu Cơ hắn có coi ra gì, Lưu Phi Bằng có thể lấy tư cách lãnh đạo ra trách mắng.

- Lưu bí thư, tôi chỉ nói theo thực tế. La bí thư và Trang bí thư nói muốn cho Hồng Thiên Kính một cơ hội, tôi cho rằng cơ hội này Liễu tỉnh trưởng đã cho hắn cơ hội rồi. Không phải hắn hứa trước mặt Liễu tỉnh trưởng sẽ giải quyết triệt để vấn đề trước tiên sao? Nhưng hiện giờ chứng mình hắn căn bản chỉ đối phó, ngoài nghe trong chống.
Sài Thiệu Cơ chẳng sợ Lưu Phi Bằng, tiếp tục trình bày lý do của mình.

- Sài tỉnh trưởng, không thể nói như thế được, chúng ta đều đã từng chấp chính một phương, phải biết rất nhiều chuyện ở cơ sở, không phải cứ nói được là làm được. Hơn 100.000 quần chúng làm sao bố trí được trong một hai tháng cơ chứ? Cho dù có lập tức xây nhà bố trí cho họ cũng không kịp. Cho nên chúng ta phải cảm thông cho cán bộ địa phương, phải khoan dung hơn, không nên tóm lấy một sai lầm mà đẩy lên vô hạn. Như vậy vậy không có lợi cho công tác của chúng ta sau này, làm như thế về sau đồng chí nào làm việc cúng bó chân buộc tay.
Uông Quốc Chiêu âm u nói.

- Uông tỉnh trưởng, tôi thừa nhận công tác cơ sở có tồn tại khó khăn nhất định. Nhưng đó không phải là lý do để Hồng Thiên Kính bất chấp lợi ích của quần chúng, bất chấp an toàn sinh mạng của quần chúng. Quần chúng còn chưa an bài xong, đã cưỡng ép cắt điện nước là kiểu làm việc gì? Xin thứ cho tôi kiến thức nông cạn, chưa bao giờ được nghe tới cách làm việc này. Rất rõ ràng đây là thủ đoạn cướng ép quần chúng tự rời bỏ nhà cửa của mình của Hồng Thiên Kính. Sau khi xảy ra vấn đề, không tích cực tìm cách giải quyết, mà lại tô vẽ giả thái bình, thậm chí sau khi Liễu tỉnh trưởng đích thân khảo sát, vẫn chỉ đối phó cho qua, chẳng lẽ như vậy là bình thường à? An Phong không phải là vương quốc độc lập, mà còn ở dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy chính phủ tỉnh A.
Sài Thiệu Cơ lập tức bác bỏ lý do của Uông Quốc Chiêu.

- Đồng chí Sài Thiệu Cơ không cần kích động như thế, không phải chúng ta đang thảo luận phương thức xử lý việc này hay sao?
La Tự Lập câu mày nói.

Là phó bí thư tỉnh ủy cư cách lão thành, đối với một thường ủy với tiến bộ xếp hạng gần cuối như Sài Thiệu Cơ, La Tự Lập có cảm giác ưu việt ở trong lòng. Sâu thẳm bên trong lòng, La Tự Lập không coi Sài Thiệu Cơ là đồng nghiệp ngang hàng, mà vẫn chỉ coi hắn như cấp dưới.

- Tôi vẫn giữ ý kiến đó, xử lý cán bộ phải thận trọng, tôi phản đối vì một sai lầm nho nhỏ trong công tác mà cách chức một bí thư thành ủy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất