Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1840: Món nợ phong lưu

Lý Huệ ngồi trước mặt Liễu Tuấn, mặt đầy áy náy.

Liễu Tuấn không nổi giận với hắn, chỉ ngồi đó hút thuốc, một lúc sau mới hỏi:
- Nói đi, chuyện là thế nào?

Lý Huệ thực sự xấu hổ, Liễu Tuấn quan tâm tới mình, đưa mình tới vị trí hiển hách, mình lại không ra sao, không quản nổi bản thân, gây ra rắc rối lớn. Còn phải cầu viện Liễu Tuấn.

Có điều Lý Huệ biết, phải nói thật với Liễu Tuấn, nếu không chẳng ai cứu nổi hắn.

- Là một phóng viên Nhật báo Giang Khẩu, ban tin tức, tên là Văn Lệ, trước kia tới phỏng vấn tôi, về sau quen nhau...

Lý Huệ nói rất vất vả.

Liễu Tuấn uống trà, không lên tiếng.

Đây là trong phòng tổng thống, chỉ có hai người họ, Tiểu Thanh rất hiểu ý tránh đi, Cận Hữu Vi cũng không có mặt, để bọn họ yên tĩnh nói chuyện.

Lý Huệ xuất hiện trên báo chí truyền thông rất nhiều, nói chuyện ở quán cà phê rất dễ bị nhận ra, Liễu Tuấn cũng như thế, sẽ gây ra ầm ĩ lớn. Dù sao là một tỉnh trưởng, dù y có dũng tư cách cá nhân tới Giang Khẩu, lãnh đạo Giang Khẩu nếu biết sẽ phải tới bái phỏng, đó là lễ tiết cơ bản, lúc này Liễu Tuấn không muốn dây dưa xã giao với họ.

Nếu Lỹ Huệ chẳng phải là người đương sự, Liễu Tuấn cũng chẳng muốn nói chuyện với hắn lâu, lần này y tới đây là để bầu bạn với vợ con, hưởng hạnh phúc gia đình.

Nhưng thế sự vô thường, Liễu tỉnh trưởng gặp phải chuyện không ngờ tới.

Lý Huệ ấp a ấp úng, cuối cùng cũng kể được đại khái câu chuyện.

Thì ra cô phóng viên Văn Lệ kia từ sau khi phỏng vấn Lý Huệ, liền chủ động "tấn công" hắn, không phải thi thoảng nhắn tin thì hẹn gặp mặt. Theo Lý Huệ nói, Văn Lệ năm nay 30 tuổi, chưa kết hôn, dung mạo tú mỹ, vóc dáng xuất chúng, coi như là một mỹ nhân.

Mới đầu Lý Huệ còn giữ vững được phòng tuyến, dù sao hắn tới nhậm chức chưa lâu, không hiểu tình hình Giang Khẩu, không dám lỗ mang

Có điều tục ngữ nói: Nam truy nữ cách trọng sơn, nữ truy nam cách tầng sa.

*** Nam theo đuổi nữ cách trở muôn trùng, nữ theo đuổi nam thì chỉ cách tấm lụa mỏng.

Một cô gái xinh đẹp chưa kết hôn, không ngừng bám lấy, chủ động nhào vào lòng, Lý Huệ không chống đỡ được bao lâu liền sụp đổ, chấp nhận "tình yêu" của Văn Lệ, hai người dính lấy nhau như keo với sơn. Văn Lệ nói không cần danh, không cần lợi, cam tâm tình nguyện theo hắn hoàn toàn vì ngưỡng mộ tài hoa của Lý Huệ, chỉ cần tình yêu trường tồn.

Lý Huệ ngây ngất, cho rằng tìm được tri kỷ, lần nữa quay lại tuổi thanh xuân.

Không ngờ cảnh đẹp không lâu, Văn Lệ cuối cùng khéo léo nhớ hắn "giúp đỡ", nói là thân thích của mình ở Giang Khẩu làm ăn, muốn được Lý Huệ quan tâm.

Thân là thị trưởng nắm quyền lớn, nếu muốn chiếu cố cho một người làm ăn, thật sự dễ như trở bàn tay.

- Vậy anh có giúp không?

Nghe tới đây, Liễu Tuấn mới lên tiếng hỏi.

Lý Huệ rùng mình, nói:
- Có giúp một lần, anh của Văn Lệ làm một hạng mục, tài chính có thiếu thốn, tôi đánh tiếng bảo một công ty khác đảm bảo, vay từ ngân hàng một khoản tiền.

- Bao nhiêu?

Liễu Tuấn hỏi sát tới.

- 2 triệu..

- Trả chưa?

Lý Huệ trán lấm tâm mồ hôi, cúi đầu xuống:
- Chưa, Văn Lệ nói, hạng mục đó lỗ vốn, anh cố ấy tạm thời không trả được, đợi chuyện làm ăn khác kiếm được rồi trả...

Liễu Tuấn cau mày, nhưng không hỏi Lý Huệ có tìm hiểu tình huống sâu thêm không. Chuyện này Lý Thuệ kỳ thực không tiện tìm hiểu. Quan hệ của hắn và Văn Lệ không thể phơi bày, đoán chừng càng không có qua lại gì với nhà họ Văn, người anh kia của Văn Lệ, Lý Huệ đã gặp chưa cũng khó nói.

Có lẽ hạng mục đó lỗ thật, có lẽ không lỗ, có lẽ hoàn toàn chẳng có hạng mục nào, dù sao đằng sau là một thị trưởng, ở nơi tỷ phú đi đầy đường như Giang Khẩu, 2 triệu có là cái gì.

Rất nhiều người dân nghĩ như vậy.

Cau mày một hồi, Liễu Tuấn hỏi:
- Cận Hữu Vi nói Cung Chiêu Lễ nhắm vào chuyện này là sao? Vì sao hắn biết?

Đây mới là vấn đề Liễu Tuấn quan tâm. Quan hệ giữa Lý Huệ và Văn Lệ tất nhiên không chính đáng, nhưng chỉ cần người đương sự không nói, người khác có nghi ngờ cũng hết cách, không có chứng cứ mà. Huống chi đơn thuần là quan hệ nam nữ tình nhân, không liên quan tới trao đổi lợi ích, không đủ tạo thành tổn hại lớn với quan viên cấp phó bộ như Lý Huệ.

Một số quy tắc cơ bản của đấu tranh chính trị, Cung Chiêu Lễ không thể tùy tiện phá hỏng, nếu không sẽ gây nên công phẫn, phải đề phòng đối thủ chính trị gậy ông đập lưng ông.

Nhưng Cung Chiêu Lễ nhúng tay vào, khẳng định có nguyên nhân, vấn đề liền nghiêm trọng hơn nhiều.

Lý Huệ tỏ ra hoang mang:
- Chuyện này tôi không biết là sao, hình như Văn Lệ biết thư tố cáo tôi... Nội dung tố cáo là gì tôi không biết.

- Hồ đồ.

Liễu Tuấn không khỏi tức giận, đứng dậy đi lại trong phòng.

Mình bị người ta lừa còn không biết ra sao.

Lý Huệ vội đứng dậy nhìn theo Liễu tuấn, mồ hôi trên trán ứa ra như tắm, thi thoảng phải đưa tay lau.

- Vì sao Văn Lệ tố cáo anh?

Liễu Tuấn đứng lại hỏi.

- À, chuyện này.. Về sau cô ấy lại mấy lần nhờ tôi giúp, tôi không dám nhận lời, đoán chừng làm cô ấy giận.
Lý Huệ xấu hổ nói.

Liễu Tuấn lại im lặng, mặc dù y ngửi thấy mùi âm mưu trong đó, nhưng không có chứng cứ xác đáng, không tiện kết luận. Hơn nữa chuyện này Lý Huệ đuối lý, Cung Chiêu Lễ thuận nước đẩy thuyền, chiếm cứ vị trí chủ động.

- Thời gian qua anh còn qua lại với Văn Lệ không?

- Không... Cả điện thoại cũng không liên hệ.

Lý Huệ vội đáp.

Liễu Tuấn gật đầu, chậm rãi nói:
- Anh cứ về trước đi, yên tâm công tác, thế nào cũng có cách giải quyết.

- Vâng.

Lý Huệ không nói nhiều, khom người chào Liễu Tuấn rồi rời đi, hắn biết rất rõ, chuyện tới mức này rồi tất cả hi vọng gửi gắm lên người Liễu Tuấn, nói cám ơn gì cũng là vô dụng.

Liễu Tuấn cũng chẳng cần lời cám ơn miệng lưỡi.

... ....

Tiễn Lý Huệ đi rồi, Hắc Tử xuất hiện ở phòng tổng thống, hai người vừa nói chuyện vài câu thì Liễu Thanh trở về, thấy Hắc Tử liền chào hỏi:
- Hắc Tử anh tới rồi à.

Hắc Tử và Tiểu Thanh từ là chiến hữu sóng vai tác chiến, cùng kiến thiết khách sạn Thu Thủy ở Giang Khẩu, gặp nhau thấy rất thân thiết. Hắc Tử mỉm cười đứng dậy:
- Ha ha, chủ tịch Liễu, lâu rồi chúng ta không gặp nhau.

- Chứ còn gì nữa, anh là người bận rộn, mỗi ngày bay đi bay lại thị sát khách sạn, bình thường sao gặp nổi anh.
Tiểu Thanh cười.

Hắc Tử cười lớn:
- Lời này không thể dùng trên người tôi được, nói tới bận rộn, thế thế giới này có mấy người bận hơn chủ tịch Liễu.

- Lần này anh sai rồi, hiện giờ tôi đúng là rất rãnh rỗi, chẳng có mấy chuyện bận lòng.

- Ừm, nói thế chủ tịch Liễu muốn để thời gian suy tính vấn đề chiến lược, chuyện thường nhật giao cho cấp dưới làm rồi.

- Đó là tôi học tập Xảo Nhi, không làm mình thành quá vất vả. Nói tới cuộc sống, Xảo Nhi còn nhìn thấu triệt hơn tôi, tiền là thứ chết chẳng mang theo được.

Cho dù Hắc Tử biết mấy năm qua quan hệ giữa Xảo Nhi và Xảo Nhi khá vui vẻ, có điều hắn không đi sâu vào chủ đề này nữa, tránh khỏi xấu hổ.

- Tỉnh trưởng đại nhân và Lý thị trưởng nói chuyện gì thế?

Tiểu Thanh ngồi xuống bên Liễu Tuấn, mỉm cười hỏi rất tùy ý.

- Lý Huệ nợ phong lưu, có quan hệ mập mờ với một phóng viên Nhật báo Giang Khẩu, tên là Văn Lệ.

Tiểu Thanh bĩu môi:
- Chuyện thường của quan viên, coi như là truyền nhân đích hệ của Liễu tỉnh trưởng rồi.

Hắc Tự cười phá lên.

Liễu tỉnh trưởng chỉ đành coi như không nghe thấy, cười ngượng mấy tiếng rồi cau mày lại.

Thấy cảnh này, Tiểu Thanh không trêu y nữa, quan tâm hỏi:
- Sao thế, chọc phải phiền phức rồi à?

- Căn cứ vào tình hình hiện giờ mà nói thì đúng là có chút phiền phức, Cung Chiêu Lễ biết chuyện này rồi.

Hắc Tử và Tiểu Thanh đều trở nên nghiêm túc, Lý Huệ trước khi làm thị trưởng Giang Khẩu, Liễu Tuấn đã hẹn cho Hắc Tử và Lý Huệ gặp mặt, để Hắc Tử nói cho Lý Hụê biết tình hình đại khái của Giang Khẩu, cũng có ý "gửi gắm" cho Hắn Tử.

Thế lực thương nghiệp của Liễu Tuấn, tuyệt đại bộ phận tập trung ở Giang Khẩu, tổng bộ của tập đoàn Thu Thủy, Hoa Hưng, Phượng Hoàng đều đặt ở hai thành phố trên. Hắc Tử kinh doanh ở Giang Khẩu trên 20 năm, nói là địa đầu xà cũng không phải quá. Rất nhiều chuyện quan trường không giải quyết được, có thể thông qua tay đám Hắc Tử giải quyết.

Hắc Tử biết rõ mâu thuẫn của Cung Chiêu Lễ và Lý Huệ, Liễu Tuấn đặc biệt tiến cử Lý Huệ tới Giang Khẩu tất nhiên là có suy tính chính trị. Lúc này Lý Huệ bị kéo đổ, khẳng định là không ổn.

- Nói như thế chuyện này là phải giải quyết ngay rồi?
Hắc Tử nói.

- E rằng phải thế, không để trễ được.
Liễu Tuấn gật đầu, nói rõ tình hình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất