Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1846: Ý của Trịnh Hạo

Mục đích chuyến này của Lý Ngọc Hoa đã hoàn thành trọn vẹn, lòng mừng không sao tả xiết, không ngừng chúc rượu Liễu Tuấn và Trịnh Hạo, nói "tôi uống cạn hai vị tùy ý". Hắn rõ nhiệm vụ tiếp theo của mình là nỗ lực làm không khí sôi nổi, cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa Liễu Tuấn và Trịnh Hạo, tạo nên hoàn cảnh tốt.

Cho nên cả quá trình đều do Lý Ngọc Hoa và Hàn Mai biểu diễn.

Lý Ngọc Hoa mời rượu, Hàn Mai uống thay hai vị quan lớn, Liễu Tuấn và Trịnh Hạo phải giữ sự tỉnh táo tuyệt đối, một chút ý tứ nào biểu đạt lầm, là có khả năng xuất hiện hậu quả khó lường.

Không ngờ một cô gái yểu điểu như Hàn Mai mà tửu lượng đáng nể, hai bình Mao Đài cơ bản do cô ta và Lý Ngọc Hoa thầu hết. Thấy bữa tiệc sắp tàn, Liễu Tuấn và Trịnh Hạo không uống nữa, hai người còn lại biết nên rút lui rồi.

- Ha ha, Liễu tỉnh trưởng, trịnh thị trưởng, tôi uống hơi quá rồi, đầu hơi đau.. Xin lỗi, không tiếp hai vị được nữa... Tôi cáo từ trước.

Lý Ngọc Hoa đứng dậy, nói với vẻ không rõ ràng, chân còn loạng choạng, giả bộ rất khéo.

Liễu Tuấn miệng giữ nụ cười, nhưng trong lòng hơi coi thường, so với Hướng Hàm thì Lý Ngọc Hoa "biểu diễn" quá mức, mất bản tính thành không đủ trầm ổn. Cán bộ tới cấp bậc nhất định, cá tính và trầm ổn kỳ thực đều rất quan trọng.

Có điều vấn đề này y tất nhiên không lên tiếng, quan hệ hai bên hiện giờ còn xa mới tới mức đó.

Lý Ngọc Hoa đi trước, Hàn Mai Dẫn hai người vào gian trong, hỏi:
- Liễu tỉnh trưởng, có cần mời thợ mát xa tới xoa bóp cho hai vị trước không? Thợ mát xa ở chỗ chúng tôi, thủ pháp còn khá được.

Liễu Tuấn cười, xua tay:
- Không cần phiền phức như thế, vừa ăn cơm xong, cứ nói chuyện là hơn.

- Vâng.

Hàn Mai nhoẻn miệng cười, rót trà cho hai người rồi đặt hoa quả cắt sẵn lên bàn, sau đó cáo từ lui ra.

- Hai vị thong thả tán gẫu, tôi tới phòng bao khác xem qua, có cần gì cứ tùy ý thông báo cho tôi.

Liễu Tuấn gật đầu, Trịnh Hạo thì khoát tay.

Hàn Mai rời khỏi phòng bao, không khí trong phòng liền có thay đổi, cho dù hai người vẫn mỉm cười, nhưng không khí tựa hồ nặng nề hơn rất nhiều.

- Liễu tỉnh trưởng, hút thuốc đi.

Trịnh Hạo đẩy thuốc lá tới trước mặt Liễu Tuấn.

- Cám ơn.

Liễu Tuấn gật đầu lấy một điếu, khói thuốc bốc lên trong phòng.

Hút được nửa điếu thuốc, Trịnh Hạo chậm rãi nói:
- Liễu tỉnh trưởng, kinh tế tỉnh A năn ngoái phát triển không tệ, tôi xem biểu đồ, GDP năm ngoái tăng trưởng nhanh nhất, dưới tiền để nghiêm chỉnh chấp hành chính sách ổn định vĩ mô của quốc vụ viện, còn phát triển được như thế, là hết sức đáng nể.

Khói thuốc lờ mờ che khuất đôi mắt sau kính, nhìn không rõ thần thái của hắn.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Cám ơn Trịnh thị trưởng khen ngợi, kỳ thực ổn định vĩ mô và phát triển kinh tế không hề mâu thuẫn, nhà nước sở dĩ ổn định vĩ mô là nhắm vào một số lĩnh vực phát triển quá nóng, bản chất là để kinh tế phát triển tốt hơn.

Trịnh Hạo không tỏ thái độ.

Liễu Tuấn đáp như thế là trong dự liệu của hắn, những lời này Liễu Tuấn đã nói tới trong "diễn đàn Hoa Đông" năm ngoái. Khi ấy các tỉnh trưởng tham dự diễn đàn cũng không công khai bác bỏ lời nói của y, nhưng bản thân hắn phát biểu đã tỏ rõ chống đối chính sách ổn định vĩ mô của Quốc vụ viện, ngôn từ của Trịnh Hạo rất kịch liệt.

Có điều chuyện đó không nói lên cái gì.

Trịnh Hạo là thị trưởng Minh Châu, cộng sự của Vu Hướng Hoành, cở trường hợp công khai, ắt phải giữ sự nhất trí với Vu Hướng Hoành. Nếu không mâu thuẫn sẽ thành công khai hóa.

Dưới hoàn cảnh như vậy, làm thế là vô cùng thiếu sáng suốt.

Dù sao quan hệ giữa hắn và Vu Hướng Hoành, không phải như Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng.

Dừng một lát, Trịnh Hạo lại hỏi:
- Liễu tỉnh trưởng có ý kiến thế nào về cuộc chỉnh đốn tài chính hiện này?

- Rất cần thiết, so ra mà nói, còn làm hơi trễ một chút, phương diện lực độ không đủ, cần phải tăng cường.

Liễu Tuấn không chút do dự nói.

Người Trịnh Hạo khẽ run lên, đôi mày nhíu chặt, quên cả hút thuốc, một lát sau, Trịnh Hạo thở dài, nói:
- Liễu tỉnh trưởng, xin thứ cho tôi nói thẳng, cá nhân tôi cho rằng, lực độ chỉnh đốn này quá lớn. Trật tự tài chính ổn định, mới là cơ sở phát triển kinh tế. Nếu như làm loạn thị trường, khiến các giám đốc ngân hàng sợ hãi, nói thật bọn họ sẽ trở nên bảo thủ, điều này không có lợi cho phát triển kinh tế.

Liễu Tuấn nhướng mày lên, hỏi:
- Vậy ý của Trịnh thị trưởng như thế nào?

Trịnh Hạo lập tức nói:
- Tới mức là dừng, đã xử lý đám người Vương Chính Kiệt, Khổng Học Hải, thế là đủ rồi. Tôi cho rằng, ổn định vĩ mô cũng phải tiến hành theo trình tự, ngay tức thì làm quá mức, hiệu quả sẽ đi ngược lại...

- Nếu như mọi người đều tuân thủ quy tắc, thì cuộc chỉnh đốn tài chính này, vốn sẽ không xảy ra.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói, y cũng tin , Trịnh Hạo hôm nay chủ động hẹn y, tuyệt không phải chỉ vì làm thuyết khách cho Lý Ngọc Hoa, càng không phải vì "đấu đá" với y.

Nói khó nghe một chút, Trịnh Hạo hiện giờ đang chuẩn bị để "mặc cả" với y.

Phàm là người thông minh, đều hiểu rõ kỹ xảo mặc cả cứ nói thuận theo ý của người ta thì giá không đẩy lên nổi.

- Liễu tỉnh trưởng, uống trà đi.

Trịnh Hạo cười nói, cầm cốc trà nên uống trước.

- Nghe nói Liễu tỉnh trưởng có công phu pha trà, ngay cả đồng chí Cận Tú Thật cũng bị ảnh hưởng?

- Chẳng có gì, chẳng qua để khi nói chuyện có chút việc để làm thôi.

Trịnh Hạo ngay cả chuyện này cũng biết rõ ràng, có thể thấy hắn bỏ công sức tìm hiểu về y. Điều này cũng dễ hiểu, Trịnh Hạo hôm nay gặp mặt hắn, thế nào cũng phải làm chút chuẩn bị. Kẻ lỗ mãng, bất kể thế nào cũng không lên được vị trị như hắn hiện nay. Liễu tỉnh trưởng càng hiểu hắn sâu hơn.

- Ha ha, từ điểm này mà nói, đây là thứ tốt, có thể trừ bỏ sự nóng nảy. Xem ra phải bảo Hàn Mai chuẩn bị một số đồ pha trà trong câu lạc bộ, nói không chừng cũng có vị khách khác cũng thích pha trà.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười.

- Xin hỏi Liễu tỉnh trưởng có cái nhìn thế nào với sự phát triển kinh tế của Minh Châu?

Uống vài ngụm trà, Trịnh Hạo lên tiếng hỏi, có vẻ rất tùy ý.

Vấn đề này chẳng dễ trà lời, Minh Châu lả nơi bắt nguồn và tiên phong "chống đối", còn Trịnh Hạo là kẻ chính quản công tác này.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của Trịnh Hạo, Liễu Tuấn chẳng hề do dự nói:
- Trịnh thị trưởng xin thứ cho tôi nói thẳng. Đơn thuần từ con số mà nói, tốc độ phát triển kinh tế của Minh Châu là rất nhanh, tổng giá trị GDP cũng rất cao, danh hiệu thành phố đừng đầu nước quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng bước đi quá nhanh, một số hạng mục không cần thiết, đi ngược lại chính sách ổn định vĩ mô...

Trịnh Hạo không chút khách khí cắt ngang lời Liễu Tuấn:
- Liễu tỉnh trưởng, chúng ta tạm thời bỏ qua chính sách ổn định vĩ mô, đơn thuần luận trên mô hình phát triển kinh tế của Minh Châu, được không?

Lúc này mặt Trịnh Hạo lộ ra vẻ hết sức cố chấp, nếu như quan sát kỹ, có thể thấy chút bồn chồn, có lẽ hắn cũng rất muốn nghe cái nhìn chân thực của Liễu Tuấn về kinh tế Minh Châu.

- Được, tôi cho rằng, phát triển kinh tế Minh Châu đứng đầu toàn quốc, trước tiên là cơ sở tốt, thứ đến là địa lợi, tiếp nữa là chính sách tốt. Đương nhiên, tác dụng khởi nguồn của Trịnh thị trưởng là vô cùng quan trọng, nếu không có người lãnh đạo tốt, cơ sở, địa lợi, chính sách có tốt hơn cũng không thể phát triển phi tốc..

Nghe tới đây, khóe môi Trịnh Hạo nhếch lên, coi như là mỉm cười.

Có thể làm Liễu nha nội ngang ngược trái lòng khen hắn vài câu thật là không dễ.

- Thế nhưng, là người đứng đầu thành phố, là chuyên gia kinh tế thâm niên, tôi cho rằng, Trịnh thị trưởng hẳn phải nghĩ cho sự phát triển cả thành phố sau này, Minh Châu nên làm khoa học kỹ thuật cao, cùng thương nghiệp và tài chính. Minh Châu có diện tích nhỏ, không thể dung nạp quá nhiều hạng mục công nghiệp cỡ lớn, tiêu hao năng lượng rất cao, tốt nhất là không nên đưa vào. Chúng ta thử nghĩ một chút, nếu như không có chính sách ngả theo, không có tỉnh thành khác ra sức ủng hộ, đơn thuần dựa vào tài nguyên bản thân Minh Châu, có duy trì nổi mô hình phát triển này hay không? Điều này tôi cho rằng Nhật Bản là hình mẫu học tập tốt, bốn con rồng nhỏ Châu Á cũng là hình mẫu học tập tốt. Đặc điểm chung của họ là diện tích nhỏ, tài nguyên thiếu thốn. Cho nên mấy quốc gia khu vực không đi theo hướng công nghiệp nặng, vì sau lưng bọn họ không có sự hậu thuẫn lớn như Minh Châu, nên phải suy tính cho sự phát triển về sau. Tôi nghĩ với sự trí tuệ của Trịnh thị trưởng, không thể không nhìn thấy điều này.
*** 4 con rồng nhỏ hay bốn con hổ Châu Á là Hồng Kông, Singapore, Hàn Quốc và Đài Loan.

Liễu Tuấn chậm rãi nói, giọng trầm hùng.

- Chính trị, nói trắng ra là phải phục tùng đại cục tiền đồ dân tộc, nếu không, nó không có ý nghĩa gì hết.

Trịnh Hạo trầm ngâm không nói.

Liễu Tuấn cầm cốc trà lên uống.

Hồi lâu, Trịnh Hạo mới thở khẽ một tiếng, nói:
- Lời của Liễu tỉnh trưởng, cũng khá có đạo lý..

Liễu Tuấn mỉm cười, y đoán chừng Trịnh Hạo sắp nói tới chủ đề chính rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất