Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1933: Không thể lấy lẽ thường để đo lường

Trong một căn nhà thuộc khu Đông Phương mỹ quần ở TP.Ngọc Lan, Trầm Nguyệt Sơn đang chuyên tâm xem tin thời sự trên TV.

Trong TV màn hình tinh thể lỏng rất lớn, đang truyền hình trực tiếp đại hội Đảng lần thứ 8 của tỉnh A. Trên màn hình TV, bí thư Tỉnh ủy vừa mới trúng tuyển đang làm bài "diễn thuyết thi chính" của y.

Trầm Nguyệt Sơn vẻ mặt rất chăm chú, Ninh thì cùng hai con gái đang bận rộn trong nhà bếp.

Ngày hôm nay trong nhà không có người sinh nhật, thế nhưng ngày hôm qua Trầm Nhàn từ Minh Châu trở về, xem như là một đại hỷ sự, Ninh liền thu xếp làm cơm cho con gái, cả nhà vui vẻ một bữa.

Việc làm ăn của Trầm Nguyệt Sơn tại tỉnh A càng làm càng lớn, món ăn vặt đã tiêu thụ đến phần lớn thành phố của tỉnh A. Địa phương có siêu thị Ngân Hải thì sẽ có món ăn vặt của Trầm Nguyệt Sơn. Thành phố không có đại lí của siêu thị Ngân Hải thì vẫn có món ăn vặt của Trầm Nguyệt Sơn. Có Cận Hữu Vi giật dây bắc cầu, tại siêu thị khác món ăn vặt của Trầm Nguyệt Sơn cũng có thể tiến vào.

Đến bây giờ, ông chủ Khang Kính Ái của siêu thị Ngân Hải vẫn chưa làm rõ quan hệ giữa Trầm Nguyệt Sơn và Liễu Tuấn tới cùng ra sao. Mỗi lần Khang Kính Ái biến đổi biện pháp thám thính Trầm Nguyệt Sơn, Trầm Nguyệt Sơn đều rất cảnh giác, vừa tiếp xúc với đề tài này lập tức trốn tránh câu trả lời, tuyệt không nói nhiều nữa chữ.

Mặc dù Trầm Nguyệt Sơn không lăn lộn qua quan trường, nhân sinh từng trải vài chục năm không phải là để không. Rất nhiều nguyên lý trên làm ăn cũng có chỗ tương thông với quan trường, không ngoài là ngươi lừa ta gạt, thì là hai bên nghĩ cách. Lấy chức quan của bản thân Liễu Tuấn cộng thêm gia thế hiển hách của y, Trầm Nguyệt Sơn rất rõ, đứa "bạn trai" của con gái đã định trước là tiền đồ vô lượng. Ban đầu sau khi biết quan hệ giữa Trầm Nhiêu và Liễu Tuấn, Trầm Nguyệt Sơn từng có đoạn thời gian rất ngắn không hài lòng, rất nhanh thì đã bình thường trở lại. Hắn là người làm ăn, đã quen với dùng phương thức của người làm ăn để suy nghĩ vấn đề. Ngoại trừ không có danh phận, Trầm Nhiêu theo Liễu Tuấn tuyệt đối tốt hơn nhiều so với nhiều người đàn ông khác.

Vì theo rất nhiều người thấy, đây là một việc khả ngộ bất khả cầu, một cơ duyên to bằng trời.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, Trầm Nguyệt Sơn cũng rất tự giác bảo vệ Liễu Tuấn, sẽ không bởi vì mình nhất thời lỡ mồm mà ảnh hưởng đến danh dự và tiền đồ của Liễu Tuấn. Vả lại, liễu gia là hào phú thế nào, vạn nhất ứng đối không thoả đáng, đó là tai họa to bằng trời, Trầm Nguyệt Sơn không thể không cẩn thận.

Bởi vì đa phần mối làm ăn đã hoàn toàn chuyển dời đến tỉnh A, Trầm Nguyệt Sơn và Ninh bàn bạc, dứt khoát dọn nhà xưởng thục thực đến TP.Ngọc Lan, sản xuất ngay tại vùng phụ cận, lại tại TP.Ngọc Lan mua căn hộ bốn phòng hai gian này.

"Mẹ, ba đang làm gì vậy?"

Trầm Nhàn một bên giúp đỡ, một bên hỏi.

Nàng đã học năm 4 đại học, trên cơ bản không có thời gian lên lớp nhiều, các học sinh đều đang bận rộn tìm công việc. Các thầy cô cũng không nghiêm với sinh viên, nếu như sinh viên muốn tìm công việc, cần xin nghỉ vài ngày, thường thì giáo viên cũng sẽ đáp ứng. Mấy năm nay, sinh viên tốt nghiệp đại học khoá này càng ngày càng nhiều, tìm công việc đã thành vấn đề hóc búa.

Trầm Nhàn thì không vội, trên tính tình cô cũng có rất nhiều điểm giống với Trầm Nhiêu, đều có chút tùy tiện. Dù sao thì nhất thời kiếm không được việc làm cũng không có việc gì, còn có cha mẹ, ăn cơm vẫn là không lo. Còn có anh bạn trai mập mạp Trần Tiếp Kiều của cô, gia cảnh giàu có, có người nói cha mẹ cũng rất có năng lực, nói không chừng có thể tìm giúp cho cô một công việc tốt.

Về phần quan hệ giữa Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu, Trầm Nhàn cũng biết, nhưng chưa bao giờ muốn thông qua Liễu Tuấn đi tìm kiếm một công việc tốt, mặc dù cô cũng biết việc này đối với Liễu Tuấn cũng chỉ là tiện tay làm. Nhưng Trầm Nhàn không muốn đi dùng quan hệ này. Chị ấy nói, giữa chị và Liễu Tuấn không phải là loại "bao dưỡng" như trong tưởng tượng của người khác.

Bọn họ có cảm tình!

Trầm Nhiêu nói lời này, nếu như là người khác nghe, tin hay không cũng rất khó nói, phỏng chừng không ai tin. Nhưng Trầm Nhàn khẳng định sẽ tin. Hai chị em từ nhỏ đã có cảm tình rất tốt, lời nói của chị mà Trầm Nhàn cũng không tin, vậy thì còn tin ai? Hơn nữa từ sâu trong nội tâm của cô thì cô cũng hy vọng lời của Trầm Nhiêu nói là thật, chuyện"bao dưỡng" này nghe thế nào cũng thấy khó chịu, có cảm tình vậy thì lại là một chuyện khác.

Thấy các sinh viên khác cứ một người tiếp một người xin nghỉ, trong lòng Trầm Nhàn cũng ngứa, thôi thì cũng xin giáo viên nghỉ, nói là tìm công việc thì phải về quê chạy quan hệ, sau đó ba lô trên lưng chạy đến TP.Ngọc Lan. Cha mẹ và chị đều ở đây, gia đình đoàn viên là chuyện rất vui. Còn trẻ cứ vui chơi đi, học hành không vội!

Nghe con gái hỏi vậy, Ninh quay đầu nhìn sang phòng khách và nói: "Xem TV."

Trầm Nhàn rất khó hiểu: "Lúc này TV có gì mà xem?"

"Xem tin tức. Gần đây ba con rất thích xem tin tức, cứ làm như mình là một vị quan vậy."

Ninh cười lắc đầu, liếc nhìn Trầm Nhiên, hình như có lời muốn nói, rốt cuộc lại thôi.

Trầm Nhiêu lý giải tâm tư của mẹ, mỉm cười nói: "Mẹ, đừng nhìn con, việc này anh ấy cũng không nói với con, con cũng không thích hỏi.. . . Thật đó, mấy chuyện này con đâu có hiểu, cho dù giải thích tường tận thì con cũng chỉ mơ mơ màng màng."

Trầm Nhàn hiếu kỷ hỏi: "Vậy khi hai người ở cùng nhau thì nói chuyện gì?"

Ninh liền trừng mắt với Trầm Nhàn, không hài lòng nói: "Nhàn Nhàn, đừng hỏi lung tung."

Kỳ thực trong cảm nhận của Ninh, quan lớn đều là người tràn đầy một loại cảm giác thần bí. Chỉ là Ninh chịu ảnh hưởng của Trầm Nguyệt Sơn, cảm thấy mấy chuyện này nên biết được càng ít càng tốt.

Biết được quá nhiều bí mật, có đôi khi chưa hẳn là chuyện tốt.

Trầm Nhàn nói: "Mẹ đầu cần khẩn trương đến vậy, chuyện này có gì đâu? Con đâu có hỏi cơ mật Chính phủ gì, chỉ hiếu kỳ thôi. Hì hì, tỉnh trưởng trẻ tuổi như vậy, thật đúng là hiếm thấy. . .sao mình lại không gặp được nhỉ?"

và Trầm Nhiêu hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái.

"Nha đầu ngốc này, nói bậy cái gì?"

Ninh trố mắt rồi cười mắng, trong mắt tràn đầy vẻ trìu mến.

Trầm Nhiêu xoa xoa đầu em gái, vừa cười vừa nói: "Nhàn Nhàn, kỳ thực thì ở cùng với một tỉnh trưởng, thật sự rất buồn chán. Con người anh ta, nói như thế nào chứ. . . Ai, chị thật sự không biết nói sao. Nói chung anh ấy có một loại mị lực đặc biệt, hình như chỉ cần ngồi bên người anh ấy thôi, cho dù cái gì cũng không nói, trong lòng cũng rất bình yên. . ."

Trầm Nhàn liền lộ ra vẻ mặt trông mong, kêu lên: "Chị, cái này chính là ái tình a. . .thật đẹp, thật lý thú!"

"Nha đầu ngốc, em và Trần Hải Kiều không phải ái tính là gì?"

"Đừng nói đến anh ta. Người này chả có gì thú vị. . . Suốt ngày chỉ biết ăn, càng lúc càng béo. Bây giờ mỗi lần nói chuyện với em, mở miệng ngậm miệng nào là gây dựng sự nghiệp, thế nào mở công ty riêng, thế nào kiếm tiền, sau đó nở mày nở mặt cưới em, hì hì. . ."

Trầm Nhiêu cười nói: "Đây là chuyện tốt còn gì. Nam nhân mà, chính là phải vươn lên. Nếu như mỗi ngày cậu ta cứ quấn lấy em, chỉ biết cùng em phong hoa tuyết nguyệt, không một chút kế hoạch của bản thân, như vậy thì em mới nên lo lắng!"

Ninh vội nói: "Đúng vậy đó Nhàn Nhàn, chị con nói đúng. Nam nhân chính là phải vươn lên, sau này một gia đình có tốt hay không thì phải nhìn xem nam nhân có bản lĩnh hay không."

"Hai người đừng nhắc chuyện này nữa. Hai người trọng nam khinh nữ! Lẽ nào con không thể gây dựng sự nghiệp, không thể kiếm tiền? Cần phải dựa vào hắn nuôi sống? Sau này con có phải gả cho hắn hay không thì cũng cần phải nói lại nữa mà!"

Trầm Nhàn lập tức phản bác, trên mặt tiểu nha đầu lộ ra vẻ quật cường.

Trầm Nhiêu còn muốn nói gì thêm nhưng Ninh dùng ánh mắt ngăn lại, rồi cười nói: "Được rồi, Nhàn Nhàn nhà của ta có bản lĩnh, bản thân gây dựng sự nghiệp làm ông chủ. Sau này, việc làm ăn của ba con còn phải giao cho con kế thừa mà!"

Ninh cũng không muốn bởi vì đề tài mơ hồ này mà khiến cho giữa mẹ con xảy ra tranh chấp vô vị.

Trầm Nhàn liền đắc ý vểnh mũi.

"Được rồi được rồi, ở đây không cần hai đứa giúp đỡ, ra ngoài nói chuyện với ba đi, đợi lát nữa là có thể ăn cơm rồi."

Công việc trong nhà bếp cơ bản cũng đã xong, chỉ còn việc đun nấu. Ninh liền đuổi hai đứa con gái ra ngoài.

Hai chị em rửa tay, cười hi hi ha ha ra khỏi phòng bếp, chen nhau ngồi trên ghế sofa, một tả một hữu chen Trầm Nguyệt Sơn ở giữa, Trầm Nhàn thì ghé đầu vào vai ba, cười hỏi: "Ba, xem tin tức gì mà hăng say vậy?"

Trầm Nguyệt Sơn cười hướng về TV đang phát thanh, nói: "Tự mình xem đi, tân bí thư Tỉnh ủy đang phát biểu diễn thuyết thi chính kìa."

Trầm Nhàn hướng mắt liếc qua màn hình TV, nhất thời giật mình, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin.

"Liễu Tuấn? Anh ấy là bí thư Tỉnh ủy?

Không chỉ nói Trầm Nhàn, ngay cả Trầm Nhiêu cũng giật mình.

Thấy con gái giật mình, Trầm Nguyệt Sơn cũng cảm thấy kinh ngạc: "Nhiêu Nhiêu, con không biết hả?"

"Không biết. . .anh ấy chưa bao giờ nói với con những việc này, con cũng không hỏi!"

Trầm Nhiêu có chút ngây ngốc lắc đầu, chỉ lo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiên nghị của nam tử trên TV. Vừa mới được tuyển bí thư Tỉnh ủy, Liễu Tuấn nhìn qua rất hăng hái, tinh thần phấn chấn, trong lòng Trầm Nhiêu cũng rất thích. Trong khoảng thời gian này, hình như anh ta đều tâm sự nặng nề. Hôm nay rốt cuộc lên làm bí thư Tỉnh ủy, một người đứng đầu danh phù kỳ thực, hẳn là sẽ không bóng bẩy không vui như trước nữa?

Trầm Nguyệt Sơn thoáng trố mắt, mới lắc đầu tự nhủ: "Đại nhân vật chính là đại nhân vật, không thể lấy lẽ thường đo lường được. . ."

Trầm Nhàn nhìn cha mình, lại nghiêng đầu nhìn qua chị, sau đó nhìn bí thư Tỉnh ủy trên TV, nhìn một lát mới cười hì hì nói: "Con thấy cũng rất bình thường mà, chỉ là một người thanh niên bình thường, đâu có giống đại nhân vật gì?"

Trầm Nguyệt Sơn liền trừng mắt với Trầm Nhàn, thấp giọng quát: "Nhàn Nhàn, đừng nói bậy."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất