Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 416: Xin lỗi

Sự việc biến đổi quá nhanh, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại, thấy Liễu Yên ngã ra mặt đất, luôn miệng kêu đau, Liễu Tuấn vội vàng chạy đến.

Vũ Chánh Hiên thấy mình đã gây họa, nên tỉnh táo ra nhiều, sau khi đứng vững, cũng vội vàng đi về đằng trước giúp đỡ, lật tấm bình phong ra, đỡ Liễu Yên dậy, hỏi một cách quan tâm: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Liễu Tuấn quay sang lườm hắn .

Liễu Yên đứng dậy, phủi phủi đầu gối, lắc đầu nói: “Không sao....”

May mà tấm bình phong không nặng, trong phòng lại được phủ tấm đệm dày, nên ngã như vậy cũng không có vấn đề gì lớn lắm.

Nguyễn Bích Tú rất không vui, nói: “Đừng có uống nhiều rượu như vậy mà...”

Vũ Chánh Hiên vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi cô, là cháu không đúng!”

Liễu Tuấn đỡ chị ba, nói: “Không sao là được rồi, đi thôi.”

“Ừm...”

Liễu Yên đáp lại một tiếng, vừa bước được một bước, lại “Ôi chà” một tiếng, nhăn mặt lại.

“Sao thế?”

Mọi người cùng hỏi.

“Mắt cá chân hơi đau. Có lẽ là bị sái chân rồi.” Liễu Yên thấp giọng nói.

“A. Tôi xem xem thế nào....”

Vũ Chánh Hiên vội vàng cúi xuống nhìn chân Liễu Yên.

Liễu Tuấn lại lườm cho hắn một phát nữa.

Vũ Chánh văn lúc này mới ý thức được rằng đối phương là một cô gái trẻ, ngay lập tức trở nên ngượng nghịu.

Lúc này, Trương Gia Vĩ đã bước đến, nói: “Xin lỗi, đồng chí, huynh đệ tôi không cố ý đâu....Thế này đi, chúng tôi có xe, đưa vị tiểu thư này đến bệnh viện xem thế nào đã....”

Liễu Tuấn không để ý đến hắn , cúi thấp lương xuống kéo ống quần của Liễu Yên ra nhìn, chỗ mắt cá chân bên phải hơi sưng, bèn thò tay vào ấn, hỏi: “Có đau không?”

“Hơi đau, may mà không nặng lắm...”

Liễu Yên thật thà đáp.

Liễu Tuấn là cao thủ cầm nã, lúc nhỏ khi tập luyện với sư phụ và các sự huynh bị trẹo chân là chuyện bình thường, thấy thế này, chắc là không bị nặng, chỉ cần thoa ít thuốc, vấn đề khoong lớn, nhưng ba năm ngày sau đi lại khó khăn là điều chắc chắn.

Vấn đề không lớn, nhưng phiền phức không nhỏ.

Xác định xong vết thương của Liễu Yên không nặng, lúc này Liễu Tuấn mới đứng dậy, bắt đầu nhìn Trương Gia Vĩ và Vũ Chánh Hiên. Nghe hai người họ nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ rồi, giờ mới được nhìn mặt.

Trương Gia Vĩ tầm ba mươi tuổi, mặt mày thanh tú, giống như giọng của hắn vậy. Vũ Chánh Hiên thì giống Vũ Thu Hàn hơn là Vũ Viện Viện . Vũ Viện Viện xét cho cùng cũng là con gái, chỉ là đường nét của khuôn mặt là giống Vũ Thu Hàn mà thôi, còn Vũ Chánh Hiên thì lại giống cha như tạc, ngay cả dáng người cũng giống cha, chỉ là khí chất hơi kém hơn một chút.

Điều này cũng có liên quan đến chức vụ và kinh nghiệm của từng người.

Xét cho cùng htì Vũ Chánh Hiên cũng còn trẻ.

Có lẽ rằng gen di truyền của nhà Vũ này hơi đặc thù, Vũ Thu Hàn giống hệt ông Vũ, còn Vũ Chánh Hiên lại giống hệt Vũ Thu Hàn. Nếu như ba người này thất lạc nhau từ nhỏ, không dùng bất cứ kí hiệu gì, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài là đã biết đó là người nhà của nhau.

“Tiểu huynh đệ, hay là đưa bạn gái của cậu vào bệnh viện trước đã...”

Trương Gia Vĩ tưởng rằng Liễu Tuấn và Liễu Yên là người yêu nhau.

Liễu Tuấn cười, rồi nói: “Không cần đâu, vấn đề không lớn, chúng tôi cũng có xe rồi....Trương công tử, Vũ công tử, chúng ta làm quen một chút....”

“Cậu là....”

“Tôi là Liễu Tuấn, đây là chị ba của tôi, Liễu Yên. Cha tôi là bí thư thị ủy thành phố Đại Ninh Liễu Tấn Tài...”

Trương Gia Vĩ đầu tiên là đờ người, sau đó mặt vui vẻ nói: “Ôi chà, Liễu công tử, thật hân hạnh quá...”

Liễu Tuấn ngay lập tức lại dẫn họ quen với những người khác.

Trương Gia Vĩ và Vũ Chánh Hiên rất ngạc nhiên, nhưng cũng rất lịch sự, vội vàng bước lên trên, khom lưng chào Giải Anh và Nguyễn Bích Tú, rồi lại bắt tay với Giang Hữu Tín cùng Nghiêm Minh.

Chỉ có Vũ Viện Viện là trừng mắt nhìn Liễu Tuấn từ đầu đến chân, ra vẻ rất hiếu kì vậy.

“Anh chính là Liễu Tuấn à?”

“Đúng vậy. Viện Viện tiểu thư có chỉ dạy gì không?”

“Hừ! Ở nhà cha tôi tâng bốc cậu lên tận giời rồi!”

Vũ Viện Viện lại nhìn Liễu Tuấn một lần nữa, nhạnh nhạnh miệng, rồi quay đầu đi. Ý của cô ấy rất rõ ràng rằng, đừng tưởng tiểu tử nhà anh đẹp trai một tí mà xích gần đây, đừng cách “bông hoa” này ra một chút đi.

Mọi người đã làm rõ thân phận của nhau ra rồi, vết thương của Liễu Yên cũng không nặng, thì không đành sầm mặt nói chuyện với nhau. Dù sao thì Vũ Chánh Hiên cũng không cố ý.

“Cô Nguyễn, cháu xin lỗi...”

Phần nhiều là do nguyên nhân của “nhị oa đầu”, mặt của Vũ Chánh Hiên đỏ bừng bừng.

“Hay là, cứ đưa Liễu Yên đi bệnh viện xem sao.”

Nguyễn Bích Tú do dự một lúc, rồi nói: “Thôi, về nhà trước đi.”

Sau khi đã làm rõ thân phận, Nguyễn Bích Tú là tiền bối, bà đã nói vậy, thì Trương Gia Vĩ và Vũ Chánh Hiên cũng không níu được, bèn cười đồng ý, nói xin lỗi mãi, rồi đưa hai nhà Nghiêm Liễu đến tận tầng dưới. Trương Gia Vĩ không nói đến việc trả tiền cho họ. Đã đến tầng lớp này, thì mọi người chẳng quan trọng việc trả nợ bằng tiền nữa.

..........

Buổi tối ngày hôm sau, hai vợ chồng Trương Gia vĩ, hai anh em Vũ Chánh Hiên Vũ Viện Viện lại đến nhà xin lỗi lần nữa.

Theo ý kiến của Liễu Tuấn, Liễu Yên không đi bệnh viện, Liễu Tuấn đã nghiền nát mấy vị thuốc bắc, rồi đắp lên mắt cá của Liễu yên, rất có tác dụng, vết sưng vẫn chưa hết, nhưng đã không còn đau nữa. Chỉ là phải đi dép lê vì vậy không đi ra ngoài được.

May mà Liễu Yên là người chịu ngồi nhà, ba năm ngày không ra ngoài cũng chẳng thấy sao.

Đúng lúc Liễu Tấn Tài không có nhà, mọi người bèn nói chuyện khá dễ dàng. Trương Gia vĩ tính tình cẩn trọng, Vũ Chánh Hiên cũng không nhiều lớn, chỉ có Vũ Viện Viện là nói liên miệng, vừa vào nhà không lâu đã rất thân với Nghiêm Phi, kéo Nghiêm Phi đi xem hết chỗ này đến chỗ khác, khen ngợi hết một hồi, rồi xông đến trước mặt Liễu Tuấn nói; “Liễu Tuấn, nghe nói Phi Phi là bạn gái của anh?”

Liễu Tuấn bèn gật đầu cười.

Vũ Viện Viện nhạnh miệng, không hiểu tại sao. Có lẽ là vì thấy rằng LIễu Tuấn là “người phàm”, không thể nào xứng đáng được với một cô tiên như Nghiêm Phi.

Liễu Tuấn thầm cười đau khổ.

Hình như mình chưa từng đắc tội với Vũ đại tiểu thư mà?

Có lẽ là do tính cách của tiểu nha đầu này hơi “ngang bướng”, trong nhà nghe Vũ Thu Hàn khen về Liễu Tuấn, thậm chí còn lấy Liễu Tuần làm tấm gương vì thế không vui, ngay cả nhìn Liễu Tuấn cũng không thuận mắt.

Vì Vũ Thu Hàn và Hải Hướng Quân, Liễu Tuấn khá có hứng thú với những người quân nhân như Vũ Chánh Hiên, mặc dù mặc áo bìnht hường, nhưng dáng ngồi thẳng, hai tay đặt lên đầu gối, đúng là tác phong của một người lính mẫu mực. Mặc dù hắn vẫn còn trẻ, nhưng đã ít nhiều có phần phong độ, khí chất cũng ngút trời. Không hổ là con cháu của nhà Lão Vũ.

“Anh Chánh Hiên vào quân ở phía bắc à?”

“Đúng thế, ở bộ đội biên phòng biên giới.”

Vũ Chánh Hiên quen với tác phong quân đội, vì thế ngay cả trả lời câu hỏi của người trẻ tuổi Liễu Tuấn, âm thanh cũng rất vang, đầy sức sống.

Liễu Tuấn bèn có chút ngạc nhiên.

Bộ đội biên phòng không phải là một chỗ gì tốt, điều kiện gian khổ thì không nói, còn có sự nguy hiểm nhất định. Mặc dù giừo đây quan hệ của Trung Quốc không quá căng thẳng với các nước lân cận, nhưng cũng không được nhẹ dạ cả tin. Có lúc chỉ vì vượt biên hoặc vấn đề buôn lậu là đã có thể phát sinh mâu thuẫn giữa bộ đội biên phòng hai nước.

Nếu như dựa vào thế lực của nhà Lão Vũ, thì hoàn toàn không cần phải đưa Vũ Chánh Hiên đến nơi như vậy.

Trong quân đội, cũng có rất nhiều bộ phận rất nhàn hạ, mà đề bạt lại rất nhanh. Dường như Vũ Chánh Hiên đáng lẽ phải vào bộ phận đặc thù mới đúng.

Trương Gia Vĩ đã rất nhanh nhìn ra được sự ngạc nhiên trong mắt Liễu Tuấn, mỉm cười giải thích; “Ý của ông Vũ, là muốn rèn luyện Chánh Hiên.....Ngọc không mài không thành tài mà....”

Liễu Tuấn bèn mỉm cười gật đầu: “Yêu cầu của ông Vũ đối với bề dưới đúng là nghiêm khắc!”

Vũ Viện Viện nhíu mày, nói: “Liễu Tuấn, anh đã từng gặp ông tôi à?”

Liễu Tuấn cười đáp: “Mấy tháng trước ở nhà ông Hà tôi đã được may mắn gặp ông Vũ một lần, làm cho tôi sợ toát mồ hôi hột!”

Vũ Viện Viện bèn đắc ý, cười nói: “Đúng vậy, đừng có nói là ngay, ngay cả tôi đứng trước mặt ông cũng chẳng dám ho he tiếng nào đâu...”

Mắt của Trương Gia Vĩ hơi khép hờ lại. Không ngờ LIễu Tuấn lại có quan hệ thân thuộc đến vậy với Hà gia, lại còn có thể đi đến tứ hợp viện để thăm ông Hà nữa chứ. Trương Gia Vĩ quay sang nhìn Vũ Chánh Hiên, thấy Vũ Chánh Hiên lắc đầu, ngụ ý cũng không rõ về vấn đề này.

“Ý, Liễu Tuấn đã từng đến nhà ông Hà rồi sao? Có việc gì thế?”

Vũ Viện Viện chẳng thèm để ý đến ai, ngay lập tức hỏi.

“Cũng chẳng có việc gì quan trọng, ông Hà muốn gặp tôi, muốn nói chuyện với tôi tí thôi.”

Liễu Tuấn chẳng hơi đâu mà nói chuyện “quốc gia đại sự” với tiểu nha đầu này.

Hắn càng nói đơn giản thì Trương Gia Vĩ và Vũ Chánh Hiên càng cảm thấy nghi ngờ. Xem ra người trẻ tuổi này không đơn giản như họ nghĩ.

“Tiểu Vũ à, trong bộ đội rất gian khổ phải không?” Nguyễn Bích Tú cười ha ha hỏi, rồi lại đẩy hộp kẹo về phía khác, nói: “Nào, mọi người ăn chút hoa quả đi.”

Trươg Gia Vĩ và mấy người khác cùng lên tiếng cảm ơn.

“Cô à, điều kiện trong bộ đội thi gian khổ thật đấy, nhưng cũng chẳng sao, cháu quen rồi!”

Vũ Chánh Hiên trả lời rất lịch sự.

Nguyễn Bích Tú gật đầu, khen ngợi: “Giáo dục của trưởng phòng Vũ đúng là rất tốt.”

“Cảm ơn cô đã khen!”

Nguyễn Bích Tú liền cười, hơi có phần quý mến Vũ Chánh Hiên.

“Ý, Liễu Tuấn, nghe nói giờ anh là phó bộ trưởng bộ trường học đoàn tỉnh ủy à?”

Vũ Viện Viện hỏi.

“Đúng thế!”

“Ôi chà, lợi hại thế cơ à? Nghe nói anh và tôi là bạn học cùng trước, đều tốt nghiệp năm ngoái phải không?”

Nếu tính theo lịch dương, thì giờ đã là đầu năm 92, vì thế Vũ Viện Viện mới nói tốt nghiệp năm trước.

“Ừm.”

“Anh vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu đã làm đến cấp phó sở rồi?”

Vũ Viện Viện bắt đầu nói chuyện.

Với tính cách cởi mở của Vũ đại tiểu thư, Liễu Tuấn cảm thấy rất đau đầu, chỉ đành cười khổ hạnh nói: “Chỉ là trùng hợp cơ duyên mà htôi. Hơn nữa là hưởng đãi ngộ cấp phó sở, còn cấp chính thức mới chỉ là cấp khoa thôi.”

“Hì hì, chức vụ đến được đó là tốt rồi......Anh, đây là sự so sánh của con người đó, anh ở trong bộ đội được sáu bảy năm rồi nhỉ? Giờ đây mới là phó tiểu đoàn trưởng........”

Vũ Chánh Hiên trừng mắt với cô ấy, mang theo ít khiển trách.

Nha đầu này, lần đầu tiên đến nhà người ta mà ăn nói chẳng chú ý gì hết.

Liễu Tuấn lại nhìn Vũ Chánh Hiên một chút nữa, người này chắc đã khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi ồi, mà đã làm được đến phó tiểu đoàn trưởng, cũng được coi là một tinh anh của quân đội rồi. Dù sao thì không phải người nào cũng có điều kiện thuận lợi như Liễu Tuấn.

Trương Gia Vĩ lại càng kinh ngạc hơn.

Vừa tốt nghiệp là đã lên cấp phó sở? Người này giỏi đến vậy sao? Dù là học giáo sư tiến sĩ đi nữa, thì cũng không thể thăng chức nhanh vậy được. Thấy tuổi của Liễu Tuấn cũng không lớn, cõ lẽ không phải là tiến sĩ. Điều này mới là điều làm người ta kinh ngạc.

Trương Gia Vĩ là công tử của tỉnh trưởng, không muốn bước vào thế giới chính trị có một nguyên nhân chính là không muốn đưa sơ yếu lí lịch cho các cơ quan. Cần phải biết rằng mình đường đường là một thiếu gia, lại bị người ta o ép, đúng là không chịu nổi, thà rằng mình tự lập công ty kiếm tiền, mau chóng về nghỉ già cho nhanh. Nhưng giờ đây nghe đến cấp của Liễu Tuấn, Trương Gia Vĩ cũng có chút cảm khái rồi. Nếu như có thể giống như Liễu Tuấn, vừa vào cơ quan là đã có được thực quyền cấp phó, thì sự lựa chọn đi theo con đường chính trị cũng không hẳn là sai.

Trương Gia Vĩ là một người thông minh, đừng thấy mình người ta dễ dàng leo lên chức đó, thật ra vào tuổi của cậu ta, leo lên trên đó là một việc không hề dễ dàng.

Theo tốc độ thăng tiến này của Liễu Tuấn, chưa đến mười năm sau, có lẽ người thanh niên trước mặt đã phải làm cho mình phải ngước đầu nhìn rồi.

Nghĩ đến đó, Trương Gia Vĩ đột nhiên thấy hơi buồn bã.

Vũ Viện Viện bị Vũ Chánh Hiên trừng mắt, bèn không nói gì nữa, cũng chẳng đả động đến họ nữa, chỉ nói chuyện với Nghiêm Phi. Với tính cách dịu dàng của Nghiêm Phi, tất nhiên chẳng có tiếng nói chung gì với người “tiểu tử giả” như Vũ Viện Viện này. Nhưng sự việc lại không như người ta dự liệu, hai người con gái xem ra chẳng giống nhau gì hết, không ngờ lại nói chuyện rất hợp nhau. Đương nhiên, lắm lúc chỉ có Vũ Viện Viện nói, Nghiêm Phi ngồi yên lặng nghe, không gật đầu thì cũng chỉ là phụ họa vài câu.

Vũ Viện Viện thấy mình nắm quyền “phát ngôn”, rất đắc ý.

Không ngờ Nghiêm Phi đột nhiên nói một câu: “Viện Viện , bộ quần áo này của cô mua ở đâu thế? Chẳng đẹp gì cả!

Vũ Viện Viện cảm thấy buồn, nói: “Đây là quần áo thời thượng nhất của thành phố Đại Ninh bây giờ đấy.”

Nghiêm Phi vẫn lắc đầu: “Chẳng đẹp gì cả!”

Khi Nghiêm Phi nói ra câu này, mặt rất thành khẩn, làm người ta mặc dù rất “bực mình”, nhưng không thể làm gì được. Huống hồ Nghiêm Phi xinh đẹp như vậy, dù là mặc áo ni lông lên người cũng nhìn ra được hình hoa, làm cho Vũ Viện Viện không nói được gì nữa.

“Thế này đi, ngày mai tôi đến tìm cô, cùng đi đến phòng thiết kế thời trang của tôi xem, rồi cô tự chọn mấy bộ phù hợp với cô, thế nào? Tặng cho cô!”

Nghiêm Phi thành khẩn mời.

“A, cô biết thiết kế quần áo à?”

Vũ Viện Viện ngạc nhiên.

“Ừm….”

Nghiêm Phi gật đầu.

“Quần áo của Phi Phi thiết đế đã được huy chương vàng trong cuộc thi thiết kế thời trang của thành phố Nam Phương đó!”

Liễu Yên them một câu vào.

“A! thật là giỏi!”

Vũ Viện Viện không để ý, liền nói ra một câu bằng tiếng địa phương của Nam Phương.

“Vậy là như thế nhé, ngày mai chúng ta sẽ cùng đến chỗ cô để xem quần áo...Chị Liễu Yên, chị cũng cùng đi nhé có được không?”

Vũ Viện Viện ngạy lập tức quên ngay việc mình vừa bị mọi người “bỏ rơi”, trở nên vui vẻ lạ thường. Điều đó làm cho mọi người cười rộ lên, nha đầu này, thực ra cũng có mặt đáng yêu của nó.

“Được rồi, có điều chị đi dép lê đi đó...”

Liễu Yên nhìn xuống dưới chân mình.

“Chẳng sao cả đâu, ngày mai em bảo anh em lái xe đến đón chị! Là do anh ấy làm chị bị thương, nên mấy ngày này anh ấy phải làm tài xế riêng cho chị để đền tội!”

Vũ Viện Viện cười hì hì nói.

“Anh, anh không có ý kiến gì thế?”

Mặt của Vũ Chánh Hiên hơi đỏ, gật đầu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất