Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 699: Kiên quyết đấu tranh

Lục Hương Mai trong lòng thầm phẫn hận.

Lại là câu nói này.

Liễu Tuấn hiện giờ ngày càng không còn tâm thái của người 26 tuổi nữa, không chút kích động nào, trầm ổn vô cùng, bất kể người khác chính diện phát động công kích "lợi hại" ra sao, đều rất ít khi đáp lại chính diện.

Câu nói "các đồng chí khác có ý kiến gì" đem ưu thế người đứng đầu nổi lên rõ ràng.

Liễu Tuấn hoàn toàn không cần trả lời cô ta.

Trên cuộc hợp thường ủy, cán bộ Liễu hệ đều có trật tự ngầm, lúc nào thì do ai ra mặt nói gì, phân công hết sức rõ ràng rành mạch, cứ như là diễn luyện vô số lần, vận hành trơn tru.

Đối diện với "chỉnh thể tác chiến" cùng với thân phận nha nội và uy vọng như mặt trời chính ngọ của Liễu Tuấn, thực sự là một "đấng tối cao" của huyện Ninh Bắc.

Các thường ủy khác đều tự giác nấp dưới ánh hào quang của Liễu Tuấn, không tranh đấu vô vị.

Căn bản cùng là người cùng cấp bậc hết rồi, tranh đâu cái gì nữa.

Muốn chuốc khổ vào thân làm gì.

Cho nên mọi người rất khó hiểu với cách làm của Lục Hương Mai.

Cô đã toại nguyện được làm huyện trưởng rồi, yên ắng một chút không được sao? Cứ chống đối với Liễu Tuấn có lợi ích gì.

Phải nói không lâu trước đó cả một đám phóng viên làm huyện Ninh Bắc sôi trào, mọi người kỳ thực có chút rối loạn, khi đó áp lực truyền thông với huyện Ninh Bắc nhỏ nhoi là rất lớn, "ông vua không ngai" không phải chỉ là câu nói vui, mà là có "sức sát thương" rất đáng sợ.

Một số nhân vật tin tức đặc biệt linh thông mơ hồ nghe được chút đồn đại, là những phóng viên này đằng sau có nhân vật lớn chống lưng, phân tích như thế là rất có đạo lý, dù sao ai cũng biết, thầy giáo vỡ lòng cho Liễu Tuấn là Chu Dật Phi, phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, là người cai quản truyền thông trong cả nước, ngay cả ông cũng không thể ngăn càn được đám Phí Thanh tới huyện Ninh Bắc "kiếm chuyện" với Liễu Tuấn, có thể thấy có một thế lực hùng mạnh khác nhúng tay vào rồi.

Cho dù ở trong tỉnh N Liễu Tuấn là nha nội số một, ngạo nghễ vô cùng, nhưng trong mắt nhân vật lớn trung ương không đáng vào đâu.

Bởi thế có một dạo, một số người trong lòng không khỏi có chút mơ tưởng hão huyền.

Nhất là khi nhóm Vu Tề Quân, Lăng Nhã tới huyện Binh Bắc điều tra càng khẳng định suy đoán này.

Nếu như nói phóng viên truyền thông có giỏi thế nào, cũng chỉ tạo thành thành thế bất lợi cho Liễu Tuấn mà thôi, còn những nhân viên văn phòng Hồng phó thủ tướng kia mới là sự "uy hiếp" thực sự, làm lay động địa vị của Liễu Tuấn.

Hồng phó thủ tướng, một trong thất cự đầu, nhân vật sắt đá, thực sự bất mãn với Liễu Tuấn thì bất kỳ ai cũng không thể bảo vệ nổi y.

Người biết được thế lực ẩn giấu sau lưng Liễu Tuấn không nhiều, nên mọi người chỉ có thể phân tích qua biểu hiện bề ngoài.

Cho nên tất cả đều không dám lộn xộn, mọi người đều chờ đợi một kết quả rõ ràng.

Cái kết quả này không nhất thiết là Liễu Tuấn bị điều đi, mà chỉ cần trong danh sách 100 bí thư huyện thị ưu tú kia không có tên của Liễu Tuấn, thì là một tín hiệu rõ ràng rồi.

Không ngờ chuyện căn bản không đi theo chiều hường một số kẻ hi vọng.

Liễu Tuấn được Hống lão tổng đích thân tiếp kiến, theo tin tức văn phòng tỉnh trú ở thủ đô báo về, Hồng phó thủ tưởng nói chuyện với Liễu Tuấn năm tiếng đồng!

Năm tiếng đồng hồ!

Thực sự quá kinh hãi!

Nói chuyện với người lãnh đạo hạch tâm của đảng và quốc gia tới năm tiếng, đó là khái niệm kiểu gì? Những cán bộ nhỏ bé của huyện Ninh Bắc hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được.

Nhưng có một điều có thể khẳng định , những lời Liễu Tuấn nói chắc chắc đánh động được Hồng lão tổng.

Nếu không thủ trưởng chẳng lẽ lại ngồi tán gẫu với một người trẻ tuổi sao?

Liễu Tuấn từ thủ đô trở về không lâu, trung tổ bộ chính thức công bố danh sách bí thư huyện thị ưu tú, tên của Liễu Tuấn rành rành có trong danh sách, trong lời giới thiệu có ghi một loạt thành tích Liễu Tuấn thu được khiến cho huyện Ninh Bắc cùng phát triển giàu có.

Ra sức phát triển kinh tế chỉ là một thủ đoạn, chỉ có chùng nhau giàu có mới là một loại mục tiêu theo đuổi và lý tưởng cao vời.

Nên cấp độ là hoàn toàn khác nhau.

Vì thế mọi người nhận thức được rõ ràng, đồng chí Tiểu Liễu đã vượt xa các bí thư huyện ủy thông thường rồi, tiến thêm một bước chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhân tuyển dự bị cho cán bộ cấp cao, là một vị trí không phải là ai cũng có thể lay động được, hiện giờ mọi người còn có thể ngồi ngang hàng thương thảo vấn đề trong cùng một căn phòng, không lâu sau, phải ngửa mặt mà nhìn đồng chí Tiểu Liễu rồi.

Cơ hội này cần phải nắm chắc.

Bởi thế sau khi Liễu Tuấn trở về huyện Ninh Bắc, cái gọi là giới tuyến cán bộ ở huyện Ninh Bắc đã trở nên vô cùng mơ hồ rồi, cơ bản mọi người đều là cán bộ Liễu hệ, chỉ là thân sơ xa gần khác nhau mà thôi.

Cứ thế mà xét, đồng chí Lục Hương Mai thực sự là một dị loại rồi.

Rất dũng cảm.

Thực ra bản thân Lục Hương Mai nào có muốn làm dị loại.

Nhưng trong lòng cô ta biết, nếu mình không làm dị loại, một số người sẽ rất thất vọng với cô ta, mà không may những người đó cô ta không thể đắc tội được.

Cảm thụ được ánh mắt quái dị của các thường ủy, Lục Hương Mai thực sự hiểu trên đời này chẳng có cái gì là miễn phí, có được chức huyện trưởng này, là phải có tâm lý đón nhận áp lực.

Chỉ có hai ánh mắt nhìn Lục Hương Mai là ngoại lệ.

Một là Liễu bị thư ngồi ở ghế chủ tịch trên cao, một là phó thị trưởng Tào Xuân Thu kín đáo ít nói.

Lục Hương Mai "tập kích bất ngờ" tất nhiên có nỗi khổ trong lòng, nhưng do Liễu bí thư không mở cuộc họp văn phòng bí thư, dù có mở thì Lục huyện trưởng cũng chẳng có lấy chút ưu thế nào, nhưng đóng cửa bàn bạc trong văn phòng bí thư thì phạm vi nhỏ thôi, Liễu Tuấn không cần cố kỵ nhiều, có thể trực tiếp biểu thị sự bất mãn với cô ta.

Thậm chí có thể nói, nếu như Liễu Tuấn lên mặt người đứng đầu, phên bình gay gắt Lục Hương Mai một hồi, thì cô ta cũng chỉ biết bấm bụng mà chịu thôi, dù lãnh đạo thành phố có biết cũng không cho rằng cách làm của Liễu Tuấn có gì là sao.

Người đứng đầu có quyền đó mà!

Bí thư đảng ủy đâu phải để trang trí.

Nhưng lên hội nghị thường ủy thì khác rồi, Lục Hương Mai đại biểu cho chính phủ, đường đường người đứng đầu đơn vị hành chính đưa ra kiến nghị, mọi người có ý kiến thì nói, cũng có thể thông qua biểu quyết để phủ định để nghị của cô ta, Lục Hương Mai cũng không thể bị coi là mất mặt.

Trong trường hợp đó Lục Hương Mai chẳng để ý xem kiến nghị của cô ta có bị bác bỏ không, cái cô ta cần là quy trình trải qua.

Đề án của huyện trưởng không thể lần nào cũng bị phủ quyết chứ?

Nếu như Liễu Tuấn cứ là như vậy, thì truyền ra ngoài người ta sẽ nói như thế nào?

Không có khí độ, bắt nạt nữ đồng chí, không tôn trọng quyền lực chính phủ, .v..v.v..
Nên Liễu Tuân không thể vô lý bác bỏ đề xuất của cô ta đương, đương nhiên chỉ cần đại bộ phận đề án của Lục Hương Mai bị phủ quyết , thì sức sát thương cô ta gây ra càng lớn.

Sự thực chứng tỏ Lục Hương Mai chưa đủ chín chắn, đảm nhậm chức vụ huyện trưởng khá miễn cưỡng.

Hai hai đằng một nặng một nhẹ chọn lấy một.

Lục Hương Mai chính đang muốn thông qua loại phương thức này để ngầm cho các đại lão ủng hộ cô ta thấy một lập trường, tôi không khuất phục! Tôi đang đấu tranh! Tôi đã đem hết sức lực ra rồi!

Xét từ điều này thì Lục Hương Mai thực sự hiểu được văn hóa đấu tranh trên quan trường.

Quan trường vốn là một nơi kiềm chế lẫn nhau, đầy những biến số, thỏa hiệp và bình hành liên tục, chưa từng có một người hoặc một phái thế lực nào có thể làm được chuyện một mình nắm trọn quyền lực.

Con đường thăng tiến của Lục Hương Mai không nắm trong tay Liễu Tuấn mà ở trong tay những người khác.

Cho nên Lục Hương Mai chỉ cần được những người kia tín nhiệm như trước là được.

Liễu Tuấn không thể ở huyện Ninh Bắc cả đời được.

Đợi tới một ngày Liễu Tuấn bay cao, rời khỏi huyện Ninh Bắc, thì Lục Hương Mai vượt qua cuộc sống khổ ải này, những người tán thưởng cố ta lập trường kiên định, sẽ cho cô ta thứ cô ta muốn.

Đương nhiên, Lục Hương Mai "kiên quyết đấu tranh" cũng thận trọng giữ bình tĩnh, không dám vào giới hạn của Liễu Tuấn, nếu không chọc giận Liễu Tuấn rồi thì cô ta không kiên trì tới ngày Liễu Tuấn bay cao được.

Thạch Trọng vì đã phạm vào kỵ hủy, rất khó tạo thành uy hiếp với chức huyện trưởng của cô ta, mà hiện giờ Tào Xuân Thu ở bên cạnh, không phải cũng đang như hổ đói rình mồi sao?

Ví như lần đưa ra khiến nghị này, phương hướng chung là hoàn toàn nhất trí với ý đồ của Liễu Tuấn và huyện ủy, là giảm bớt gành nặng và thực hiện hóa đơn tạm trong tay nông dân, Lục Hương Mai chỉ đẩy nhanh hơn một bước, hơn nữa đề xuất bán đi những xí nghiệp tập thể và quốc hữu kỳ thực đã phá sản là một con đường không tệ, vừa không thu giảm hạng mục đầu tư khác, lại có thể thực hiện hóa đơn tạm trong tay nông dân, há chẳng phải nước cờ hay nhất cử lưỡng tiện.

- Tôi cho rằng vẫn nên làm theo văn kiện của huyện ủy, nếu như phát ra văn kiện, thì phải chấp hành, không thể chỉ vì tâm huyết một đồng chí cá biết mà tùy ý sửa đổi, như vậy con dấu đỏ của đảng ủy còn có ý nghĩa gì nữa.
Không hỏi cũng biết người nói là Truân Chí Quang rồi.

Truân Chí Quang là tiên phong của Liễu hệ, lại thân thiết với Thạch Trọng, dù về công hay tư đều phải do hắn lên tiếng.

Lục Hương Mai mặt tức thì đỏ bừng bừng.

Truân Chí Quang nói chẳng khách khí gì cả.

Trước kia Lục Hương Hai làm bó bí thư đã cùng Truân Chí Quang va chạm, thậm chí có thể nói là chưa từng có một lần nhất trí, hiện giờ Lục Hương Mai tập kích bất ngờ, bị Truân Chí Quang nắp thóp, lão Truân há chịu bỏ qua.

- Truân trưởng phòng, xin đồng chí chú ý ngôn từ! Đây là đề án chính thức của chính phủ huyện, sao có thể nói là tâm huyết của đồng chí cá biệt?
Lục Hương Mai nghiêm mặt lạt nói Truân Chí Quang.

Không khí trong phòng hội nghị tức thì trở nên khẩn trương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất