Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 75: Thử nghiệm thành công

Nhà kính trồng rau và hầm trú ẩn trồng nấm dưới sự chỉ điểm hết lòng của chuyên gia nông học tỉnh đã thành công vang dội, đậu, cà chua, cà tím lớn nhanh khỏe mạnh, cây nấm chen chúc mọc lên, nở đầy toàn bộ hầm trú ẩn.

Mùa đông ăn nấm, đây là chuyện mới mẻ, Nghiêm Ngọc Thành vui vẻ vô cùng, tự mình gọi điện báo cáo cho Long Thiết quân cùng Chu Bồi Minh. Chu Bồi Minh bắt điện, buôn chuyện cười ha ha, nhìn không ra có cái gì quá kích động, Long Thiết Quân lại khác, tựa hồ bị lây sự vui vẻ của Nghiêm Ngọc Thành, cúp điện thoại, liền kêu Lưu Hòa Khiêm lái xe, chạy tới huyện Hướng Dương.

Thấy rau đậu tươi xanh trong nhà kính, hai màu đỏ xnah xen kẽ giữa cà chua và ớt, Long Thiết Quân không nhịn được ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ vuốt ve, như xoa đầu trẻ con, vui sướng miệng cười không ngớt vẻ uy nghiêm trên mặt dường như dãn ra.

"Ngọc Thành, rất giỏi, quá giỏi a!"

Nghiêm Ngọc Thành được khen xấu hổ, liên tục xua tay.

"Long chủ nhiệm, đừng khen ngợi tôi, đây là công lao của đồng chí Đường Hải Thiên và chuyên gia viện nông học tỉnh. Đồng chỉ Hải Thiên đưa ra ý tưởng, viện nông học chỉ huy, bao nhiêu khổ cực mới có chút thành tích thế này."

Lúc này tự nhiên không ai nói ra cái tên của một đứa nhỏ như tôi.

"Đồng chí Hải Thiên, cực khổ rồi, tôi địa biểu toàn cho nhân quân hơn trăm vạn trong khu cảm ơn anh ấy a!"

Long Thiết Quân không nén được hưng phấn nói, nói này có vẻ khoa trương, nhưng nếu nói thật ra, cũng không thái quá. Rau nhà kính trồng thành công, điều này xuất hiện sớm mười năm, điều này sẽ làm cả huyện Hướng Dương thậm chí cả khu Bảo Châu thay đổi lớn, nói rộng ra, là cách mạng khoa học kĩ thuật cũng không quá.

"Long chủ nhiệm quá khen, đây là việc tôi phải làm."

Đường Hải Thiên kích động không ngớt, hắn chỉ là một phó chủ nhiệm huyện ủy, lần đầu tiên được Long Thiết Quân khen ngợi đương nhiên kích động, không khỏi cảm kích nhìn qua Nghiêm Ngọc Thành và lão ba.

"Long chủ nhiệm, đây đều là do Nghiêm chủ nhiệm và Liễu chủ nhiệm chỉ đạo đúng đắn cùng nhau dốc sức, chúng tôi mới làm ra thành tích nho nhỏ này."

Nghe lời này, Long Thiết Quân hơi nheo mắt, lơ đãng đảo qua trên người Nghiêm Ngọc Thành và lão ba, trong mắt đầy vẻ tán thưởng, hai vị này, trước kai luôn lo họ lịch duyệt thấp, không áp đầu được trận tuyến, hiện tại xem cách nói của Đường Hải Thiên, lo lắng trên thuần túy là dư thừa.

Long Thiết Quân còn chưa thỏa mãn, còn muốn đi xem nấm trong hầm trú ẩn.

Nghiêm Ngọc Thành lộ vẻ khó xử.

"Long chủ nhiệm, hầm trú ẩm có mùi khó chịu, nếu không bảo bọn họ mang nấm cho ngài mang về, mời các vị trên Cách ủy nếm thử?"

Long Thiết Quân ha ha cười: "Ngọc Thành, tôi đâu phải tiểu thư lá ngọc cành vàng? Hầm trú ẩn có mùi khó chịu, sao bằng đường hầm trong chiến dịch Cam Lĩnh a? Hoàn cảnh gian khổ như vậy, tôi cùng anh em chống trọi suốt một tháng, cái đường hầm trú ẩn nho nhỏ này có chút mùi, có gì phải tính toán?"

Năm 1953, chiến dịch Cam Lĩnh là chiến dịch cuối cùng chống Triều Tiên, cũng là chiến dịch gian khổ nhất, trên đường hầm Cam Lĩnh thủ vững hơn một tháng, không nghi ngờ là anh hùng hảo hán.

Nghiêm Ngọc Thành hoàn toàn bị khuất phục, đi trước dẫn đường.

Để tiện thử nghiệm, lựa chọn tốt nhất là hầm trú ẩn tại huyện ủy, hầm trú ẩn cao khoảng hai thước, rộng hai thước. Đến lúc lôi điện vào dọc đường đều có đèn chiếu sáng, đoàn người nối đuôi nnhau mà vào, ở bên trong ngoặt mấy lần, đến một chỗ thoáng đãng trước mặt, thỉa là có một khoảng tương đối trống trải, dựa theo thiết kế hầm trú ẩn, đây là chỗ chứa quân lương.

Cây nấm xám trắng đang nổ rộ, tràn ngập sức sống, chỉ là mùi vị hiện tại thật khó ngửi.

Long Thiết Quân ngồi xuống, hái một cây nấm lên tỉ mỉ xem xét, nhìn nhìn khóe mắt như ươn ướt. Mặc dù ngọn đèn trong hầm trú ẩn vô cùng leo lét, nhưng ánh mắt mọi người đều ở trên mặt Long Thiết Quân, một giọt nước mắt chảy ra thấy rõ vô cùng. Nhất thời mọi người nín thở, không dám ho he nửa câu, chỉ là trong lòng kinh ngạc, không biết Long chủ nhiệm cảm khái chuyện gì.

"Để kéo dài thời gian, một tháng từ 679 người còn lại có 105 người...."

Long Thiết Quân thì thào nói, thì ra nhớ tới đồng đội cùng tác chiến.

Hiển nhiên là Long chủ nhiệm nhớ lại chuyện cũ, ai cũng không dám quấy rối.

Một lát sau, Long Thiết Quân thờ dài, rốt cuộc từ cuộc chiến khốc liệt đẫm máu hai mươi năm trước quay về hiện thực. Lưu Hòa Khiêm lập tức tiến lên, đưa ra một chiếc khăn tay trắng tinh.

Long Thiết Quân nhận khăn lau qua một chút, cười nói: "Được lắm, dùng hấm trú ẩn nuôi dưỡng nấm, có một thành ngữ.... kiếm cùn làm cày, tôi xem ra cũng rất đúng a."

Nghiêm Ngọc Thành cũng lão ba đều lộ ra thần tình kính phục.

Long Thiết Quân là bội đội chuyển ngành, mưa bom bão đạn đúc ra một con người cứng rắn, vì nước lập chiến công hiển hách, thành ngữ kiếm cùn làm cày này sử dụng vô cùng chính xác.

Xem hầm nấm xong, Long Thiết Quân trở loại khu nhà tập thể, ngay trong phòng họp của huyện ủy mời mọi người đến họp.

Nghiêm Ngọc Thành, lão ba, Đường Hải Thiên, Lưu Hòa Khiêm, Ngụy ngọc Hoa, còn có các phó chủ nhiệm huyện ủy khác đang ngồi.

"Đồng chí Hải Thiên, chuyện trồng rau nhà kính với hầm nấm này làm rất tốt, có tính sáng tạo, tình huống cụ thể, nói qua cho chúng ta một ít, cần mở rộng thế nào, còn cần ta làm những chuyện gì?"

Qua thời điểm hưng phấn lúc đầu, Long Thiết Quân bắt đầu lo lắng vấn đề phân chia công tác, xem hiện tại mới là thử nghiêm.

"Chuyện kỹ thuật không vấn đề, cơ bản đã giải quyết xong, chuyện mở rộng không vấn đề, quan tọng trước mắt là vấn đề tài chính..."

Đường Hải Thiên chuẩn bị công việc hiển nhiên là đầy đủ, bắt đầy tính toán chi phí cho Long Thiết Quân, tre cần bao nhiêu tiền, tấm nhựa bao nhiêu tiền, phân bón bao nhiêu tiền, mầm giống bao nhiêu tiền, đầu tư xong thu được bao nhiêu tiền đầu tính toán xong, xem ra bốn trăm mét vuông, đầu tư trên dưới 123 đồng. Mặt khác, nếu không khí lạnh, ngoài việc làm dày thêm tấm nhựa, còn phải có đèn sưởi ấm, đầu tư cần thêm mười nguyên. Về phần hầm nấm, thật ra rất tiện lợi, chủ yếu là thiết bị chiếu sáng và vi khuẩn nấm các loại.

Long Thiết Quân bình tĩnh nghe, mắt chưa chớp lấy một lần.

Mặc dù đây là hội nghị thương thảo thiết bị cùng kĩ thuật, cho dù đụng tới vấn đề mẫn cảm gì, đã ngồi vào phòng họp, vị trí chủ tịch, Long Thiết Quân phải khôi phục lại vẻ uy nghiêm trầm tĩnh, không dễ lộ ra một tia cảm tình.

Đường Hải Thiên báo cáo hoàn tất, Long Thiết Quân hơi quay đầu, nhìn về phía Nghiêm Ngọc Thành.

Chuyện này ra huyện Hướng Dương thử nghiệm thành công, đương nhiên là thí điểm ở huyện Hướng Dương, nếu ở đây thành công, sẽ đúc kết ra phương thức, lúc đó mới mở rộng ra toàn khu vực.

Liên quan đến hành động lớn của cả huyện, đương nhiên do chủ nhiệm Nghiêm Ngọc Thành này định đoạt, cũng là đúng với đạo lí.

Nghiêm Ngọc Thành ho khan một tiếng, nói: "Long chủ nhiệm, là như vậy, nhà kính chúng tôi dự định trước tiên làm thí điểm ở khu ngoại thành trấn Hướng Dương, ân trước tiên thí điểm hai trăm cái, còn hơn, huyện Hướng Dương không đủ sức làm."

Long Thiết Quân hai mắt khép hờ , khẽ gật đầu.

Hai trăm nhà kính, nói theo tài chính Đường Hải Thiên vừa tính toán, khoảng chừng cần đầu tư ban đén bốn vạn, ngược lại tài chính huyện Hướng Dương cũng chỉ có khoảng ba vạn tiền mặt, tới gần cuối năm, nơi cần chi tiền rất nhiều, Nghiêm Ngọc Thành làm cái này là đúng.

"Hầm nấm, lại có thể mở rộng sản xuất, chúng tôi định phân phối các cho công xã các khu, ở đâu có hầm trú ẩn ở đó phụ trách, huyện sẽ cung cấp vi khuẩn nấm, các chuyện khác từng công xã tự giải quyết.

"Còn vấn đề quyền sở hữu?"

Long Thiết Quân hỏi.

Chuyện này là việc quan trọng.

Nghiêm Ngọc Thành hơi sửng sốt, bọn họ chỉ chăm chú mở rộng chưa tính đến việc này.

"Đương nhiên là sở hữu tập thể, tiền do huyện cấp xuống, thống nhất an bài, chờ có thu hoạch, trước tiên tiền hoàn lại cho ngân sách, còn lại một bộ phận cho vào ngân sách huyện, một bộ phận để cho trấn Hướng Dương, đương nhiên các đại đội cũng dành lại một chút."

Lão ba bổ sung.

Hắn là phó chủ nhiệm hạng nhất, lúc này đáp lại vấn đề của Long Thiết Quân, cũng không tính vượt quyền.

Long Thiết Quân gật đầu, đang muốn nói, thấy Ngụy Ngọc giơ tay, bộ dáng muốn nói, liền dừng lại, nhìn Ngụy Ngọc Hoa.

"Đồng chí Ngụy Ngọc Hoa, mời nói."

Ngụy Ngọc Hoa vừa muốn nói, nhưng bị Long Thiết Quân chỉ đích danh không khỏi hoảng sợ...cũng bất chấp không lấy khăn tay, giơ tay áo lên lau mồ hôi, bộ dạng thực buồn cười.

Long Thiết Quân khó kìm được nụ cười.

"Đống chí Ngọc Hoa cứ nói thoải mái a."

"Vâng vâng, chủ nhiệm.. là như vậy, nhà máy điện hỏa lực Đại Bình đang xây dựng, ân, chúng tôi... chúng tôi định xây dựng vài hạng mục....." Ngụy Ngọc Hoa ở một bên lắp bắp nói.

"Nhà máy điện Đại Bình, là hạng mục thuộc bộ trung ương, các người cũng dám nghĩ cách?"

Long Thiết Quân có chút trêu chọc nói.

Đối với thuộc hạ Long Thiết Quân tận lực gìn giữ hình tượng, nhưng nhiều lúc phải bớt nghiêm túc, khỏi khiến người khác sợ hãi.

"Không phải, không phải, chúng tôi sao dám có chủ ý với nahf máy điện, chúng tôi là muốn xây dựng một khu sản xuất xi măng.... ở khu Sơn Bắc."

Long Thiết Quân lông mày nhướng lên, mắt lóe tinh quang.

"Khu Sơn Bắc.. ừm cái này không tối, đúng là chỗ quan trọng."

Long Thiết Quân tán thành, cái này thập phần hiếm có, Ngụy Ngọc Hoa được cổ vũ, nói cũng trơn chu: "Đúng đúng, Long chủ nhiệm, tình huống khư sơn bắc, anh cũng rõ ràng, nghèo nàn vô cùng a. Huyện ta định nhân cơ hội này, mở ra một con đường cho khu sơn bắc nhiều đồi núi."

"Được, tốt."

Long Thiết Quân không kiềm được hưng phấn, vỗ bàn nói.

"Đồng chí Ngọc Hoa, làm như vậy là đúng, chính là sát với thực tế, lại lợi cho nhân dân."

Long Thiết Quân đảm nhiệm khu Bảo Châu cũng đã bốn năm, đối với tình hình thủ hạ biết rõ năng lực như lòng bàn tay, trên cơ bản là trong bụng biết rõ. Ngụy Ngọc Hoa này trước đây vô luận thế nào cũng không có con mắt như vậy, chỉ có ý tưởng làm hết rồi về hưu, lại nói tiếp giống như Chu Bồi Minh vừa lên tuyến trên làm việc cẩn thận, không có chút sai lạc. Tự nhiên, điểm đó cũng có ích, cũng may huyện Hướng Dương công nghiệp quá kém, nên cũng trọng dụng hắn.Long Thiết Quân đang lo lắng, sang năm thời gian điều chính cán bộ, đưa hắn đến khu nào đó nhàn nhã một thời gian rồi về hưu.

Không ngờ hôm nay, một cán bộ đi theo lối mòn như vậy lại táo bạo vì một khu ngèo ở Sơn Bắc mở ra một con đường, hơn nữa con đường này hoàn toàn có thể trở thành sự thật.

Long Thiết Quân không khỏi cực kì vui sướng, còn hơn nhà kính trồng rau, nuôi nấm kì thật tâm tình cũng không kích động bằng.

Ngụy Ngọc Hoa khẳng định xong, quá kích động khiến hai má run lên nhè nhẹ.

"Đồng chí Ngọc Hoa, nói cụ thể cách nghĩ của anh đi, xem tôi có thể giúp được gì không."

Long Thiết Quân nói như vậy, chẳng khác nào tán thành, mấy vị lãnh đạo huyện Hướng Dương liếc mắt nhìn nhau, đều vô cùng mừng rỡ, Nghiêm Ngọc Thành gật đầu cổ vũ Ngụy Ngọc Hoa.

"Long chủ nhiệm, có anh chủ trì thì tốt quá... chuyện đá vôi không vấn đề, kĩ thuật và tài chính đều có huyệ giải quyết. còn chuyện làm xi măng, huyện chúng tôi còn hơi mỏng nhân lực kĩ thuật, tài chính cũng hổng lớn, dựa vào năng lực của chúng tôi khó có thể khắc phục a......"

Long Thiết Quân gật đầu, công nghiệp huyện Hướng Dương hắn đều rõ.

" Đồng chí Ngọc Thành, đồng chí Ngọc Hoa, các người mau viết một bản báo cáo phương án ra, giao lại cho khu, vấn đề kĩ thuật và tài chính, tôi sẽ nghĩ biện pháp. Đồng chí Lý Đào, cũng phụ thách mảng ấy, tìm ánh ấy bàn bạc nữa."

Đồng chí Lý Đào đối với sự chăm sóc chu đáo của Long Thiết Quân rất là cảm kích, gật đầu không thôi.

Đồng chí Lý Đào, là quản lí phó chủ nhiệm quản lí nhân sự công nghiệp, Long Thiết Quân là nhân vật đứng đầu, có thể nhìn toàn diện, đồng thời mở miệng nhắc nhở, đủ thấy hắn với cấp dưới rất quan tâm. Bề ngoài hắn uy nghiêm, kì thực rất có tình nghĩa đồng chí, cái này khoảng chừng là do mưa bom bão đạn cảu chiên tranh tạo nên vẻ đặc biệt của quân nhân.

Trên chiến trường, quan tâm tới đồng đội, thời bình quan tâm tới đồng chí.

Hội nghị kết thúc, Nghiêm Ngọc Thành và các đồng chí cán bộ huyện ủy mời Long Thiết Quân ăn cơm, Long Thiết Quân cười đáp ứng.

"Đã đến, phải xem thử mùi vị của rau cỏ mùa đông thế nào."

Đầu bếp nhà khách tất nhiên là lên cót tinh thần, hung hăng khoe mẽ tay nghề, nấm hầm gà cách thủy, đỗ xào thịt, trứng sốt cà chua, tuy rằng đều là món ăn thường ngày, nhưng Long Thiết Quân rất là thỏa mãn. Trước khi bắt tay từ biệt với các đồng chí huyện ủy huyện Hướng Dương, lại cầm tay Nghiêm Ngọc Thành lần nữa vỗ vỗ, nói lời thấm thía: "Ngọc Thành, làm tốt lắm! Không được kiêu ngạo, không ngừng cố gắng a!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất