Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 761: Cứ làm kinh tế đi lên hãy nói

Liễu Tuấn vừa mới trở về khu, liền phát hiện ra không khí trong tòa nhà cơ quan có thay đổi nho nhỏ.

Ánh mắt mọi người nhìn y, trừ sự kính sợ và lấy lòng thông thường, còn có chút vẻ ngạc nhiên và bội phục.

Vu Hoài Tín báo cáo với y:
- Liễu bí thư, đám phán giữa công ty Phượng Hoàng và khu cơ bản đã hoàn thành rồi, hai bên đã đạt được nhất trí.

Dù Vu Hoài Tín biết công ty Phượng Hoàng nhằm vào Liễu bí thư mà tới, vị giám đốc Lâm béo múp kia còn chưa tới khu, Liễu bí thư đã nói với mình rồi, nhưng báo cáo tiến trình của vụ này việc, là bổn phận của thư ký.

Liễu Tuấn gật đầu nói:
- Ừ, Sài chủ nhiệm làm việc hiểu suất rất cao.

Bàn Đại Hải tới khu Trường Hà xây thành điện ảnh là kết quả thương lượng với Xảo Nhi và Hắc Tử, bất kể về sau thế nào, trước tiên cứ tới giữ thể diện cho Liễu Tuấn rồi hãy nói.

Dù sao cũng chẳng thiếu tiền.

Có điều không có nghĩa là trong quá trình đàm phán cụ thể không tồn tại sự chia rẽ nào.

Là sự đầu tư mang tính chất thương nghiệp, Bàn Đại Hải lâu năm trên thương trường, một số lợi ích thế nào cũng cũng sẽ đòi hỏi khu Trường Hà, thậm chí cố ý đề xuất yêu cầu làm khó cũng chưa biết chừng.

Chuyện nào ra chuyện ấy.

Sài Thiệu Cơ có thể đạt được đàm phán trong hai ngày làm việc ngắn ngủi, năng lực và hiệu suất làm việc đáng được khẳng định.

Liễu Tuấn vừa mới ngồi xuống bàn làm việc, chuẩn bị phê duyệt văn kiện do Vu Hoài Tín đưa tới thì chuông điện thoại vang lên.

Điện thoại do Sài Thiệu Cơ gọi tới, trong điện thoại, Sài chủ nhiệm khá hưng phấn, báo cáo:
- Liễu bí thư, tôi báo một tin tốt, chúng ta đã ký hợp đồng với công ty Phượng Hoàng rồi.

Liễu Tuấn cười:
- Chúc mừng!

- Liễu bí thư trêu tôi rồi, tôi chỉ là nhân viên làm việc theo phận sự thôi.
Sài Thiệu Cơ tâm tình thoải mái, nói rất khiêm tốn.

Vụ đầu tư này là do Liễu Tuấn đưa tới, trong lòng mọi người đều biết cả, vị nha nội này quả nhiên không chỉ có hư danh, vừa tới đã kéo đến 200 triệu đầu tưu, đối với khu Trường Hà mà nói, số tiền đầu tư này là rất lớn.

Hạng mục này một khi khai công, không chỉ là vấn đề số liệu kêu gọi đầu tư, mà một công trình to lớn như thế, sẽ phải dụng rất nhiều nhân viên tới làm việc, có vô số vật chất phải mua, là một tin tức hết sức tốt đẹp cho thu hoạch tài chính của khu.

Liễu Tuấn khách khí:
- Đồng chí Thiệu Cơ khiêm tốn rồi.

- Như thế này nhé, tôi hẹn giám đốc Lâm, nói chúng ta mời ông ấy ăn cơm trưa.

- Ừm, mời cả các đồng chí trong ban tụ họp cùng, địa điểm mời đồng chí an bài.

Bữa tiệc này cũng coi như để tẩy trần cho Bàn Đại Hải.

Tất nhiên Sài Thiệu Cơ khẳng định là đã mời Bàn Đại Hải rồi, có điều đó không thể đại biểu cho bản thân Liễu Tuấn, trong mắt Bàn Đại Hải, địa vị của Liễu Tuấn không ai có thể thay thế được.

Liễu Tuấn vốn chỉ muốn Sài Thiệu Cơ và Vương Tư Hiển đi cùng, dù sao là thương nghiệp qua lại mà, do hai người đứng đầu hành chính tiếp khách là hợp lý, sau nghĩ lại, mình tới lâu như vậy chưa mời các đồng chí trong ban ăn cơm, nhân cơ hội này làm một thể luôn.

Nghe Liễu Tuấn nói, trong lòng Sài Thiệu Cơ hơi khó chịu.

Liễu Tuấn cậu là người đứng đầu thật đấy, nhưng lão Sài tôi nhiều hơn cậu mười bảy mười tám tuổi, nói cách một đời cũng miễn cưỡng được, sao có thể tùy tiện ra mệnh lệnh cho tôi? Phải biết tôi không phải là Ngụy Chính Quang! Cấp bậc chúng ta là giống nhau.

Có điều khó chịu thì khó chịu, Sài Thiệu Cơ cũng không do dự, liền gật đầu đồng ý.

Dù sao người ta vẫn là người đứng đầu, coi mình như cấp dưới, bề ngoài đúng là không có gì để phản bác, nếu có gì bất tuân để truyền ra ngoài, tất cả lỗi đều rơi lên đầu mình.

Sao, người đứng đầu mời anh hẹn nhà đầu tư dùng cơm anh cũng không chịu hợp tác? Oai phong quá nhỉ.

Tâm tình không vui của Sài Thiệu Cơ tới khách sạn Trường Hà thì mất sạch, đó là vì thái độ của giám đốc Lâm.

Giám đốc Lâm là khách mời, theo lý phải khoan thai đến muộn mới tỏ được thân phận tôn quý.

Không ngờ giám đốc Lâm lại tới rất sớm, đứng ở trước cửa khách sạn Trường Hà, hơn nữa còn cả một đám tùy tùng, gồm cả Thư Tâm tiểu thư xinh đẹp mê người, đều đứng ở thật xa không dám tới gần.

Xe của Liễu Tuấn vừa mới dừng ở trước cửa, Vu Hoài Tín còn chưa kịp đi xuống, giám đốc Lâm liền lắc cái thân phì nộn như anh chớp, cực nhanh tiến tới mấy bước, mở cười của Liễu Tuấn, cười vui sướng bắt tay.

- Chào Liễu bí thư.
Liễu Tuấn liềm mỉm cười đáp lại, ở trường hợp chính quy Đại Hải tự giác gọi quan hàm của y, không có tùy tiện oang oang gọi "Tuấn thiếu gia".

- Đại Hải, càng ngay càng béo rồi, cứ tiếp tục thế này không được.

Bàn Đại Hải cười khổ nói:
- Liễu bí thư sai bảo bất kỳ việc gì tôi cũng chấp hành theo, chỉ có chuyện này, thực sự độ khó hơi cao, thân không tự quyết được mà.

- Đại Hải này, đã là ông chủ bạc tỷ rồi, cũng phải chú ý hình tượng chứ!

- Vâng vâng, nhất định chú ý, nhất định.
Bàn Đại Hải không ngừng gật đầu.

Kỳ thực khi bọn họ gặp riêng, tình cảm huynh đệ hơn xa hữu nghị chủ khách, Bàn Đại Hải cũng rất tùy ý, không có bộ dạng "xun xoe" như vậy, nhưng hiện giờ Liễu Tuấn vừa mới tới khu Trường Hà, Bàn Đại Hải muốn kiếm thể diện cho y.

Thấy Bàn Đại Hải tỏ ra khúm núm trước mặt Liễu Tuấn, các thành viên trong ban khu ủy ngạc nhiên vô cùng, vì hai ngày đàm phán vừa qua, giám đốc Lâm làm cao quá đáng.

Chịu thôi, người ta có tiền mà.

Loại ông chủ lớn thế này, ở đâu chẳng được người ta cung phục như thần tài.

Không ngờ chớp mắt một cái, ở trước mặt Liễu Tuấn đã thay đổi hoàn toàn con người, thành dáng vẻ của cấp dưới.

- Liễu bí thư, phòng bao XXX lầu 2, xin mời!
Bàn Đại Hài đưa tay ra mời, đi trước dẫn đường, lơ tít đám người còn lại đi. Đám Sài Thiệu Cơ vừa buồn bực và buồn cười, sao khách mời lại còn ân cần hơn cả người mời khách thế này?

Liễu Tuấn xoay người gật đầu với mọi người rồi mới sải bước lên lầu.

Thành viên ban khu ủy có tổng cộng 9 người, thêm vào Bàn Đại Hải là tròn 10, mà bàn tròn trong phòng bao chuẩn bị cho 20 người, Sài Cơ thấy Thư Tâm giống như người hầu phải ngồi cùng với thủ hạ của giám đốc Lâm ở một cái bàn khác, liền mỉm cười nhắc:

- Giám đốc Lâm, hay là mời tiểu thư Thư Tâm cũng sang đây ngồi.
Sài Thiệu Cơ nói rồi, ánh mắt nhìn qua Lưu Hi.

Trong cả ban khu ủy, chỉ có Lưu Hi là nữ, không khí bừa tiệc không khỏi hơi kém một chút, hiện giờ có một ngôi sao điện ảnh xinh đẹp như Thư Tâm ở bên cạnh mà không mời tới giúp vui thì quá đáng tiếc.

Bàn Đại Hải liền nhìn Liễu Tuấn, đợi y quyết định.

Liễu Tuấn cười nói:
- Tôi thấy cũng được.
Bàn Đại Hải liền ra hiệu cho Thư Tâm.

Thư Tâm rất ấm ức, thân là ngôi sao lớn, đi đâu chẳng là nhân vật tiêu điểm, được cả vạn người xúm quanh, sao tới cái khu Trường Hà này lại thành nhân vật có hay không cũng được rồi? Thấy giám đốc Lâm ra hiệu, lập tức tươi cười, lắc hông yểu điệu đi tới.

Bàn Đại Hải giới thiệu:
- Thư Tâm, đây là Liễu bí thư.

- Xin chào Liễu bí thư! Rất vui được làm quen ngài.
Thư Tâm cười tươi như hoa, duyên tay ra với Liễu Tuấn.

Cô ta là người có con mắt sắc bén, vừa rồi cảnh tưởng ở cửa nhìn hết vào mắt, Thư Tâm theo Bàn Đại Hải được một khoảng thời gian rồi, chưa bao giờ thấy hắn cung kính với ai như vậy, cho dù bà chủ đằng sau trong tuyền thuyết, tựa hồ cũng không được uy phong như Liễu Tuấn.

Mặc dù nhất thời chưa mò ra được lai lịch của vị bí thư trẻ tuổi này, nhưng ghé gần tới khẳng định là không có hại gì.

Kỳ thực Thư Tâm và Liễu Tuấn đã gặp qua một lần ở thành phố Nam Phương, nhưng thời gian quá lâu, Thư Tâm lại chỉ chú ý tới Lương Xảo, không tránh khỏi bỏ qua Liễu bí thư đẹp trai.

- Chào cô!
Liễu Tuấn chỉ khẽ bắt tay Thư Tâm.

Thư Tâm lại bực bội, thì ra trong mắt những nhân vật lớn thực sự, mình chẳng là cái gì cả! Thái độ y như mình đối đãi với những những người hâm mộ vậy.

Sài Thiệu Cơ cười hỏi:
- Giám đốc Lâm, uống rượu gì đây? Hay là lại Mao Đài?

Ngày hôm trước trong bữa tiệc tẩy trần, Sài Thiệu Cơ đã được chứng kiến tửu lượng của giám đốc Lâm, một bình Mao Đài 53 độ mà uống như nước lã, cho dù với những cán bộ lãnh đạo được "thử thách" bởi rượu, tửu lượng này cũng là ghê gớm lắm rồi.

Bàn Đại Hải liên tục xua tay, nói:
- Có Liễu bí thư ở đây, không tới lượt tôi quyết định.

Sài Thiệu Cơ hỏi như vậy, kỳ thực cũng có ý làm bẽ mặt Liễu Tuấn, dưới tình huống bình thường đương nhiên là bí thư đại nhân quyết định rồi, nhưng hiện giờ chẳng phải tiếp khách quý sao? Vậy ngẫu nhiên bỏ bí thư ngài qua một bên cũng có thể lý giải chứ nhỉ?

Không ngờ Bàn Đại Hải chẳng hề lay chuyển, cho hắn đụng thẳng đầu vào tường.

Sao chứ, ngay cả một thương nhân như tôi cũng biết ai là "lão đại", anh là cấp phó lại không hiểu à? Trên quan trường loại sai lầm này là không chấp nhận được.

- Mao Đài đi.
Liễu Tuấn bình thản gật đầu.

Phút chốc thức ăn rượu uống được đưa lên như nước, Thư Tâm thu lại vẻ ngôi sao lớn, vội rót rượu cho Bàn Đại Hải và Liễu Tuấn, những người khác không được đãi ngộ này.

Liễu Tuấn nâng chén rượu lên, nói:

- Nào Đại Hải, tôi đại biểu cho khu Trường Hà mời anh một chén, cám ơn công ty Phượng Hoàng tới khu Trường Hà đầu tư!

- Có Liễu bí thư ở khu Trường Hà tọa trấn, tôi mà không tới đầu tư là ngốc rồi.
Bàn Đại Hải vội nâng cốc, cười lớn đáp.

Liễu Tuấn gật đầu.

Vì tẩy trần cho Bàn Đại Hải, Liễu Tuấn phá quy củ chỉ uống ba chén, uống thêm ba chén nữa, tùy ý bảo Sài Thiệu Cơ:
- Đồng chí Thiệu Cơ, vài ngày nữa còn có đoàn đại biểu thương nhân Hồng Kông tới khảo sát đầu tư, ban quản lý hãy làm tốt công tác tiếp đãi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất