Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 94: Nha nội tụ hội

"Cục trưởng Trần."

Giám đốc Từ gật đầu, mắt nhìn chăm chú lên tầng, rõ ràng là không có ý định hàn huyên với cục trưởng Trần.

Tôi lắc đầu, mỉm cười, cũng chẳng có ý định tìm hiểu thêm, liền kéo tay Lương Xảo xuống lầu, nhưng khi vừa nhìn thấy cánh cửa của một căn phòng riêng khác hé ra một khe hở thì một cái chân vừa mới nhấc lên của tôi lại từ từ đặt xuống.

Cục trưởng Trần cũng đứng lại, nhìn tôi một cách thăm dò.

Tôi mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Xem một chút đi."

Cục trưởng Trần đương nhiên là không biết tại sao tôi lại đột nhiên thay đổi như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, tôi đã nhìn thấy Từ Quốc Xương ở trong một căn phòng riêng khác. Tên lão tiểu tử này đang mang một bộ mặt cười xấu xa ngồi nói chuyện với một người có vẻ là lãnh đạo mặc trang phục trung sơn khoảng 40 tuổi.

Tên Từ Quốc Xương này là người thân tín đáng tin cậy của Vương Bổn Thanh, vì sai khiến cho trợ lí tuyên truyền ăn cắp bản quyền văn chương của Giang Hữu Tín cho cháu mình mà bị Nghiêm Ngọc Thành lôi từ chức chủ nhiệm khu Thạch Mã rất quan trọng xuống làm phó cục trưởng cục công thương. Phải xem xem trong chuyện hôm nay có cái đuôi của hắn thò vào không.

"Sao cơ, muốn đánh nhau à? Ha ha, ai sợ ai chứ!"

Cái tên lúc trước gây chuyện luôn mồm muốn gọi giám đốc đến không ngờ lại thấy hai người đàn ông lực lưỡng cao to bước vào.

"Các người là ai mà dám ăn uống không trả tiền hả?"

Một người đầu bếp lớn tiếng quát.

"Ai không trả tiền chứ? Bảo ghi nợ mà."

"Đơn vị của anh là gì? Ghi nợ à? Hừ, một câu ghi nợ mà dám ăn không ư? Mau trả tiền, nếu không tôi không khách sáo đâu!"

Người đầu bếp này cũng là một người hung dữ! Mới chỉ nói mấy câu mà đã bước tối xô đẩy.

"Anh dám đánh tôi sao? Dám đánh tôi sao? Anh có biết cha tôi là ai không? Cha tôi là Phương Kim Đức, trưởng giám sát của viện giám sát huyện..."

Ha ha ha, giám sát trưởng Phương, quả nhiên là có vai vế, không ngờ con của ông ta lại ăn quỵt ở đây.

Căn phòng riêng ầm ý một lúc lại yên ắng trở lại, rõ ràng là người đầu bếp kia không biết mấy tên ăn quỵt ở đây lại có một đứa là con trai của giám sát Phương. Phương Kim Đức có một thời gian làm giám sát trưởng cũng coi như là một kẻ kì cựu nhiều nhăm của hệ thống chính pháp huyện Hướng Dương, thế lực ở địa phương cũng không nhỏ.

"Sao cơ, sợ rồi à? Nói cho anh biết nhé, người ở không có ai mà anh có thể dây được đâu nhé. Anh biết cha anh ấy là ai không? Cha anh ấy là Đường Hoa Cần, cục trưởng Đường của cục thuế..."

Lại là một hung hăng, không ngờ trong đây đều là đám nha nội!

Lúc này người cán bộ ngồi cùng với Từ Quốc Xương hừ nhẹ một tiếng, nhíu mày nói: "Thật là chẳng ra sao!"

Hiệu quả cách âm của phòng riêng trong nhà hàng Nhân Dân cũng bình thường, ồn ào ầm ỹ ở bên cạnh thì bên này cũng nghe thấy rõ ràng.

Từ Quốc Xương mỉm cười nói: "Trẻ con hồ đồ, không đáng để coi thật, bộ trưởng Dương không cần phải tức giận."

Bộ trưởng Dương?

Tôi hơi nhăn mày.

Trần Lập Hữu lúc này cũng đã nhìn thấy Từ Quốc Xương và vị cán bộ đấy, trên khuôn mặt lập tức nở một nụ cười, đẩy cửa bước vào.

"Ôi chà chà, là bộ trưởng Dương sao? Ngọn gió nào đã mang anh đến đây vậy?"

Bộ trưởng Dương đó bắt tay cục trưởng Trần, có chút kinh ngạc nhìn Từ Quốc Xương, nói: "Quốc Xương, vị này là..."

"À, đây là Trần Lập Hữu cục trưởng Trần của cục nông nghiệp...cục trưởng Trần, sao anh cũng ở đây ăn cơm vậy?"

Cục trưởng Trần cười nói: "Ăn cơm cùng với bạn...bộ trưởng Dương, thật là may mắn được gặp mặt!"

Nghe ngữ khí của Trần Lập Hữu thì vị bộ trưởng Dương này có lẽ là từ chuyên khu xuống. Những cán bộ từ chuyên khu xuống thông thường sẽ dùng cơm ở nhà chiêu đãi. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng người ta muốn thay đổi khẩu vị, có điều hôm nay với tình hình này thì xem ra là Từ Quốc Xương mời riêng cục trưởng Trần, đây là quan hệ riêng chứ không phải việc công. Chuyện này cũng là bình thường, người trong chốn quan trường ai mà lại không có mấy mối quan hệ chứ?

Thế nhưng tôi luôn cảm thấy ở trong đây có chút kì lạ.

Điệu cười của Từ Quốc Xương quả thật là có gì đó quá ám muội.

"...Cha của anh ta là cục trưởng Chu của cục văn hoá..."

Tiểu tử của Phương Kim Đức trong căn phòng riêng bên kia vẫn đang huyênh hoang nói!

Giám đốc Từ đang đứng ở đầu cầu thang đột nhiên ho khan một tiếng lớn.

"Bộp" một tiếng, người đầu bếp đó đập một phát xuống bàn, quát lớn: "Cậu lừa ai chứ? Đứa nhóc này, ta báo cảnh báo cậu, đừng tưởng rằng biết được tên mấy vị lãnh đạo mà ăn nói hàm hồ ở đây nhé! Ăn cơm trả tiền là lẽ hiển nhiên! Mau trả tiền!"

"Cái gì cơ, cái gì mà cục trưởng Chu với cả cục trưởng Đường, lừa quỷ à? Cha cậu nếu thật sự là những cục trưởng này mà ngay cả một bữa cơm cũng không trả nổi sao? Mau trả tiền, chúng tôi dọn dẹp rồi còn nghỉ..."

Người phục vụ lúc nãy nói chen vào. Khi mới bắt đầu thì chỉ có một mình cô ta ở trong phòng riêng nên giọng còn sợ hãi, nhưng bây giờ đã có cứu viện đến, ngữ khí lập tức thay đổi hoàn toàn.

"...Nam nữ ngồi lẫn lộn uống rượu ra cái thể thống gì chứ? Chẳng khác bọn lưu manh đầu đường xó chợ là mấy, còn cục trưởng sao!"

"Ông chửi ai đấy? Ông chửi ai là lưu manh? Cái tên già chết tiệt này, ông mới là lưu manh đấy..."

Bên trong lập tức ầm ỹ lên, thỉnh thoảng có tiếng bát đĩa rơi vỡ và tiếng hét chói tai của con gái.

"Thật chẳng ra sao!"

Cục trưởng Dương đập bàn đứng dậy.

"Đừng cãi nhau nữa..."

Bên trong phòng vang lên một giọng nam trẻ tuổi.

"Tôi nói cho các người biết, tôi là Nghiêm Minh, cha tôi là Nghiêm Ngọc Thành! Chúng tôi hôm nay tụ tập mấy bạn học đến đây ăn cơm quên mang theo tiền, ngày mai mang trả là được chứ gì?"

Tôi giật mình.

Nghiêm Minh cũng ở đây?

Vì cửa phòng đóng nên tôi không nhìn thấy tình hình bên trong, Nghiêm Minh không lên tiếng nào nên tôi không biết anh ta cũng ở đây, nhưng nghe giọng này thì tôi biết đích xác là anh ta.

Anh ta không phải là đang học lớp 11 sao? Sắp đến lúc thi cử rồi sao lại ở đây uống rượu gây chuyện?

"Ái chà, ngay cả chiêu bài bí thư Nghiêm cũng đánh ra nốt à? Nói cho các cậu biết, bất kể cậu là con trai của ai thì hôm nay không trả tiền thì đừng mong ra khỏi cửa!"

"Đúng vậy, lừa quỷ à. Cô gái này tôi biết cô ta là kẻ lang thang ở phố cổ, học sinh gì chứ? Chả có chút nào giống học sinh cả? Lừa ai chứ? Anh béo, đừng nghe họ doạ, giám đốc Từ đã gọi điện cho cục công an rồi, đồng chí ở đại đội trị an sẽ tới ngay...hừ, ăn không trả tiền còn đánh người, phải cho họ nếm mùi ăn cơm nhà lao!"

"Được rồi, người của đội trị an đến càng tốt, tôi xem ai mới là người ăn gan báo!"

Tiểu tử của Phương Kim Đức còn đang la hét.

"Phương Khuê, đừng nói nữa..." Giọng Nghiêm Minh có chút căng thẳng: "Sự phụ, chúng cháu tật sự không có lừa người, quả thật là không đem theo tiền, hay là chúng cháu gọi điện kêu người đến trả được không?"

Gia giáo nhà Nghiêm Ngọc Thành rất nghiêm nếu như để bác ấy biết con trai bảo bối của mình lại ăn uống hỗn tạp, còn đi cùng với loại con gái lưu manh thì không thể không phát điên.

Nghiêm Minh đương nhiên biết hậu quả khi mà làm lớn chuyện này rồi để Nghiêm Ngọc Thành biết.

"Bây giờ đã biết sợ rồi sao? Nói cho cậu biết, muộn rồi. Ha ha ha, tiểu tử, ta thấy cậu gan cũng thật lớn, ngay cả con trai của bí thư Nghiêm mà cũng dám mạo nhận. Bí thư nghiêm có thể có một đứa con ăn uống hỗn tạp như cậu không? Chuyện cười à!"

Người đầu bếp đó hoàn toàn không chút sợ hãi.

Bộ trưởng Dương ở bên cạnh vốn muốn can thiệp một chút, nhưng nghe Nghiêm Minh nói ra cái tên Nghiêm Ngọc Thành thì lại từ từ ngồi xuống, không nói một lời. Bất luận là cục trưởng cục thuế, cục trưởng thương nghiệp hay là giám sát trưởng của viện giám sát thì đều không thể đánh đồng với bí thư uỷ ban cách mạng huyện. Việc này nếu đã đề cập đến con trai Nghiêm Ngọc Thành thì bất kể là thật hay giả cũng không thích hợp để xen vào.

Tôi thầm nhíu mày

Người đầu bếp đó nói Nghiêm Minh gan lớn, tôi thấy gan ông ấy cũng không nhỏ. Nghiêm Minh đã chịu thua, đồng ý gọi người đến trả tiền, nếu ông ấy mà còn không chịu buông tha, cứng đầu lớn chuyện thì vạn nhất đối phương là con trai của Nghiêm Ngọc Thành phải làm sao?

Nghiêm Ngọc Thành nếu đã nổi giận thì một đầu bếp nhỏ bé như ông ấy sao có thể chống đỡ lại?

Đúng lúc này thì phía dưới tầng vọng lên những tiếng bước chân.

"Giám đốc Từ, có chuyện gì vậy? Kẻ nào dám ăn cơm không trả tiền? Sống thấy quá nhàm chán à, xem ta đây trị nó thế nào nhé!"

Tôi vừa nghe đã phì cười.

Trình Tân Kiến cũng đến rồi.

Đúng là giám đốc Từ dám báo cảnh sát thật.

Thấy bước chân Trình Tân Kiến lên tầng, phía sau còn có mấy người của đội liên phòng mà tôi quen, trong đầu tôi chợ loé lên---hiểu rồi!

Đây hoàn toàn là cố ý, bố trí tốt một cái bẫy để Nghiêm Minh chui vào, ngay cả Trình Tân Kiến cũng được đưa tới đây. Chuyện này chỉ cần làm to, bất kể kết quả như thế nào thì Nghiêm Ngọc Thành cũng sẽ rất mất mặt. Cục trưởng Dương này không biết đến đâu, nhưng Từ Quốc Xương đã đặc biệt mời ông ta đến đây nói chuyện để xem kịch hay, vì đây là một nhân vật lời nói có trọng lượng ở chuyên khu. Để ông ta tận mắt nhìn thấy con trai của Nghiêm Ngọc Thành làm loạn ở nhà hàng Nhân Dân rồi quay trở về chuyên khu truyền tin lại, một cái mũ gắn mác "không có cách giáo dục con" được chụp lên đầu Nghiêm Ngọc Thành. Nói không chừng còn có những lời rất khó nghe được truyền tới tai các vị lãnh đạo chuyên khu ấy chứ.

Đặc biệt nguy hiểm hơn là Nghiêm Ngọc Thành không biết có cục trưởng Dương, một nhân vật có tiếng ở đây, nếu như Nghiêm Ngọc Thành tức giận mà trừng phạt giám đốc Từ và người làm công ở nhà hàng thì cái tội danh "dung túng con trai hoành hành bá đạo" , "đả kích trả thù đồng chí cách mạng" càng khó thoái thác. Người ta dùng điểm này để làm một bản báo cáo cũng không phải là không có khả năng. Cho dù Nghiêm Ngọc Thành không làm những chuyện vô liêm sỉ, cũng khó mà bảo đảm mấy vị quan lớn ngồi chức cục trưởng như Phương Kim Đức và Đường Hoa Cần không tức giận vì con trai trai yêu quý, mà làm ra những chuyện đi quá giới hạn, ngầm áp chế giám đốc Từ. Những việc này mà truyền ra thì đương nhiên tất cả sẽ đổ lên đầu Nghiêm Ngọc Thành.

Ai bảo bác ấy là bí thư huyện uỷ chứ?

Còn về việc Trình Tân Kiện không biết gì mà lại ở đây, ngu ngốc xông vào bên trong, làm theo phép công lại đắc tội với đám lãnh đạo có thực quyền lớn của Nghiêm Ngọc Thành, muốn dùng việc tư để trả thù hắn thì cục trưởng Dương và Từ Quốc Xương ở gian bên cạnh sẽ chỉ trích hắn là dung túng bao che.

Những việc đó sẽ không thu được kết quả tốt gì!

Chỉ có điều Từ Quốc Xương ngàn tính vạn toán cũng không tính được bổn nha nội lại vừa khéo ăn cơm đây.

Cục trưởng Dương là "may mắn gặp được" thì bổn nha nội cũng là "may mắn đụng phải" rồi!

"Chú Trình!"

"Ý, Tiểu Tuấn, sao cháu lại ở đây?"

Trình Tân Kiến ngạc nhiên tưởng rằng tôi cũng dính dáng tới chuyện này.

"Đừng vội bước vào, có người đặt bẫy cho chú đấy."

"Cái gì?"

"Con trai của bí thư Nghiêm ở trong đó, còn có con trai của giám sát trưởng Phương, Đường cục trưởng cục thuế, chu cục trưởng cục văn hoá đều ở đó."

Tôi thấp giọng nói nhỏ.

"Sao cơ?"

Trình Tân Kiến lúc đó toát cả mồ hôi ra, nhìn chằm chằm vào giám đốc Từ, ánh mắt đầy thâm độc, như muốn chém ngàn dao vào giám đốc Từ!

"Sao cơ, đội trưởng Trình muốn bao che dung túng cho đám khốn đó ư? Tôi nói cho anh biết, bộ trưởng Dương của bộ tổ chức chuyên khu cũng đang ở bên cạnh dùng cơm đấy!"

Giám đốc Từ lật mặt, nói với giọng lạnh như băng.

"Anh..."

Trình Tân Kiến vừa tức vừa sợ.

Ồ, hoá ra là bộ trưởng bộ trưởng Dương của bộ tổ chức chuyên khu, có lẽ là phó. Bộ trưởng chính là uỷ viên địa uỷ (là các thành viên thuộc một uỷ ban lãnh đạo của các tỉnh thành phố trực thuộc trung ương), cán bộ cấp phó sở, đâu có thể ngồi lẫn lộn với một tên như Từ Quốc Xương, chơi cái trò trẻ con lố lăng này chứ?

Tôi cười khẩy một tiếng, nói: "Giám đốc Từ, có nghiêm trọng vậy không? Chỉ là ăn cơm quên không mang theo tiền thôi mà? Nói cho ông biết nhé, anh tôi ở đây, bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả!"

Nói xong, cũng không đợi giám đốc Từ kịp nói gì, tôi đá cánh cửa phòng ra..

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất