Chương 8
Tôi chết sững tại chỗ, đơ như tượng đá, không nói được lời nào.
Anh ta nhìn thấy tôi, khóe môi khẽ cong lên một cách khó đoán.
Ánh mắt anh ta như kìm nén rất nhiều cảm xúc.
Tôi vô thức lùi lại hai bước, hơi sợ.
Thấy vậy, nụ cười trên môi anh ta dần biến mất, ánh mắt cũng hẹp lại đầy nguy hiểm. Khi mở miệng, giọng anh ta xa cách lạnh tanh:
“Sáng mai, tôi đưa em đến trường.”
Tôi: …???
Tôi cười gượng: “À… cái đó…”
Tôi định từ chối, nhưng anh ta đã xoay người bước đi.
Tôi há miệng định hỏi — chẳng lẽ… anh cũng trọng sinh rồi sao?
Nhưng chưa kịp nói, anh đã đi mất.
Tôi hít thở nặng nề, cả đêm đó lòng không yên.
Sáng hôm sau, tôi vừa ra khỏi phòng thì bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của Thời An Tình.
Rõ ràng tôi chẳng làm gì nó, mà ánh mắt nó nhìn tôi lại chứa đầy thù hận.
Khi tôi chuẩn bị ra cửa, nó cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bật ra tiếng gào nhỏ:
“Tại sao chứ?!”
Tôi biết nó đang nói đến chuyện gì.
Kiếp trước, Cố Yến Hành đối với tôi cực kỳ dịu dàng, cưng chiều hết mực.
Còn kiếp này, dù nó đã “cướp” mất thân phận của tôi, thì anh lại đối xử với nó như cái gai trong mắt.
Sự đối lập rõ ràng khiến nó phát điên.
Tôi mỉm cười, xoay lưng về phía nó, cố nén khóe môi đang muốn cong lên vì sung sướng:
“An Tình à, bên ngoài ai mà chẳng đồn — anh ấy vốn là kiểu người như vậy, chịu đựng đi.”
Nói xong, tôi không ngoảnh đầu lại mà bước thẳng ra khỏi cửa.
Theo những gì tôi biết về Cố Yến Hành…
Chuyện tối qua, e là… mới chỉ là “món khai vị” thôi.
...
Cố Yến Hành đã đợi sẵn trong xe.
Vì chưa chắc anh có trọng sinh hay không, tôi cũng không dám mạo hiểm từ chối, đành mở cửa ghế phụ rồi lên xe ngồi.
Lúc dừng đèn đỏ, anh khẽ gõ đầu ngón tay lên vô lăng như vô thức, mắt thì chăm chăm nhìn tôi không rời.
Mãi mới đến cổng trường, tôi thở phào nhẹ nhõm, định mở cửa xuống thì anh bất ngờ kéo tay tôi lại.
Tôi quay đầu nhìn anh.
Trong mắt anh thoáng qua một tia tủi thân, chỉ lóe lên rồi biến mất.
“Tan học, tôi đến đón em.”
Tôi hoảng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, vội vàng gật đầu lia lịa.
Ánh mắt anh rất nặng nề, im lặng thêm mấy chục giây mới buông tay tôi ra.
Tôi gần như chạy trối chết ra khỏi xe, đầu óc hỗn loạn, tóc tai dựng đứng hết cả lên.
Vừa vào đến trường, tôi đã thấy Lệ Kỳ đang đứng đó — không biết cô ta chờ tôi bao lâu rồi.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy mỉa mai, khoanh tay trước ngực, đánh giá từ đầu đến chân.
“Bảo sao dạo này mày dám chống đối tao hoài, thì ra ôm được cái đùi to rồi ha.”
Tôi cau mày — chắc chắn cô ta đã tận mắt thấy tôi bước xuống từ xe của Cố Yến Hành.
Tôi chẳng muốn đôi co, tính lướt qua đi luôn.
Nhưng cô ta bất ngờ túm lấy tay tôi, lực tay rất mạnh, móng tay nhọn cắm vào da thịt, đau đến nhức nhối.
Tôi giật tay ra, cánh tay lập tức in hằn mấy vết máu đỏ lòm.
Cơn đau rát lan khắp cánh tay, ánh mắt tôi lạnh dần.
Cô ta vẫn vênh mặt, khinh bỉ:
“Mặc cái váy con con đó là định quyến rũ ai đây? Một người chưa đủ hả?”
Lời vừa dứt, tôi bỗng thấy sau lưng có luồng khí lạnh kỳ lạ.
Tôi giật mình quay đầu — Cố Yến Hành chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng tôi.
Anh liếc nhìn mấy vết bầm trên tay tôi, rồi quay sang nhìn Lệ Kỳ, ánh mắt sắc như dao.
Lệ Kỳ vừa nhận ra anh, mặt lập tức biến sắc, hoảng loạn tột độ.
Ai trong giới mà chẳng biết Cố Yến Hành là ai chứ?
Không đợi cô ta kịp nói gì, anh đã nắm chặt lấy tay cô ta, siết mạnh đến mức gân xanh nổi hết lên.
Tôi đứng nhìn cô ta từ đỏ mặt chuyển sang tím tái, đau đến gần như sắp khóc mà vẫn không dám kêu lấy một tiếng.
Cố Yến Hành khẽ cười lạnh, ánh mắt không chút cảm xúc.
Không biết bao lâu sau, anh mới hất tay, đẩy cô ta ngã lăn xuống đất.
Tôi liếc nhìn tay cô ta — cổ tay đỏ ửng, còn có cả vết trầy rướm máu, nhìn qua cũng thấy đau.
Lệ Kỳ sững sờ, hết nhìn tôi lại nhìn anh.
Cố Yến Hành lạnh tanh, cúi người xuống ngang tầm mắt cô ta:
“Lần sau, sẽ không đơn giản thế này đâu.”
Lệ Kỳ mặt mày trắng bệch, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Quả nhiên, dù trước đó có hung hăng cỡ nào, đứng trước “ông trùm” cũng phải cụp đuôi.
Tôi bật cười thành tiếng.
Đúng lúc đó, điện thoại anh đổ chuông.
Là Thời An Tình gọi.
Sắc mặt anh thoáng hiện sự khó chịu, nhưng vẫn nhấc máy.
Giọng con nhỏ bên kia nhỏ nhẹ như sợ bị từ chối:
“Yến Hành, anh về chưa? Em đặt bàn nhà hàng rồi…”
Nó vẫn chưa từ bỏ, vẫn mơ mộng có thể nắm được anh trong tay.
Tôi chỉ cảm thán: đúng là ngốc không thuốc chữa.
Cố Yến Hành lại khẽ cười:
“Ừ, được thôi.”