"Cũng tạm, dù sao thời tiết cũng nóng lâu như vậy rồi, họ cũng thích nghi được với nhiệt độ hiện tại rồi. Chúng tôi cũng đã xử lý một số người bị say nắng hoặc mất nước, dù sao thì cũng trụ được đến căn cứ.”
Những thứ mà Tần Ninh họ có thể mang theo cũng chỉ có vậy, đây còn là vì Hứa Lê đã bổ sung cho họ một đợt vật tư, nếu không thì đồ đạc của họ còn không đủ. Hứa Lê lấy ra một ít thuốc Hoắc Hương Chính Khí: "Dặn mọi người trông chừng những người bị bệnh cho cẩn thận.”
“Được.”
Tần Ninh nhận lấy thuốc Hoắc Hương Chính Khí, đi cho những người bị say nắng uống thuốc. Đợi Tần Ninh đi rồi, Hứa Lê liền xoay người trèo lên nóc xe, cô đảo mắt nhìn một vòng, đã có thể ước chừng được. Khu an toàn này có khoảng hai nghìn người, bên trong chủ yếu là thanh niên, người già trẻ em tuy ít nhưng cũng không phải không có.
Cuộc sống của họ hắn là không được tốt lắm, dù là thanh niên hay người già trẻ em, trông đều rất mệt mỏi. Điều khiến Hứa Lê bất ngờ là, cô còn nhìn thấy... trẻ sơ sinh? Đúng vậy, là trẻ sơ sinh.
Một đứa trông mới hai ba tháng, một đứa nữa cũng chỉ khoảng nửa tuổi, cô chọc chọc vào người A Nguyên đang đứng bên cạnh: "Đi xem hai đứa trẻ sơ sinh kia đi.”
"Có cần đưa chúng đến đây không?”
A Nguyên thuận miệng hỏi.
Hứa Lê thế mà lại gật đầu: "Được, đưa đến đây cho tôi xem.”
Kiếp trước, Hứa Lê còn lo cho bản thân mình không xong, nói gì đến việc lo cho người khác.
Đến khi cô đứng vững gót chân, cũng không nhìn thấy trẻ sơ sinh nào nữa.
Thanh niên còn khó sống sót, huống chi là trẻ sơ sinh hoàn toàn không có khả năng tự chăm sóc bản thân.
Thậm chí trẻ em dưới mười tuổi sống sót cũng không nhiều.
Còn đến khi con người thích nghi với tình hình tận thế, các căn cứ cũng ổn định hơn một chút thì trẻ sơ sinh cũng rất ít. Một phần nguyên nhân là không ít người không muốn sinh con, một phần nguyên nhân nữa là lúc đó thụ thai thực sự trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Những đứa trẻ sơ sinh được sinh ra sau này đều là bảo bối, Trong mười năm tận thế Hứa Lê chỉ nhìn thấy một đứa. Bây giờ có hai đứa trẻ sơ sinh ở trước mặt Hứa Lê, Hứa Lê ít nhiều cũng có chút tò mò.
A Nguyên đi qua, rất nhanh đã đưa người về. Hai đứa trẻ sơ sinh, một đứa theo chị gái, một đứa theo mẹ. Bởi vì mẹ của một đứa trẻ sơ sinh đã mất, chị gái ruột mới mười bốn mười lăm tuổi, trên khuôn mặt vốn nên còn lưu lại nét trẻ con giờ chỉ còn sự mệt mỏi.”
Là bé trai hay bé gái?”
Hứa Lê ngồi trên nóc xe nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy hai đứa trẻ.
Trẻ sơ sinh mấy tháng tuổi bình thường má phải tròn, thậm chí cánh tay cũng mũm mĩm có ngấn mỡ nhưng hai đứa trẻ này đều không còn má bánh bao, bây giờ nhắm mắt, sắc mặt cũng rất trắng, trông không được khỏe mạnh.”
Nhà tôi là bé trai.”
Người mẹ đang bế đứa trẻ khoảng nửa tuổi cẩn thận trả lời. Cô gái bên cạnh cũng nói: "Đây là em gái em.”
Nói xong, cô bé ôm chặt em gái mình, nhìn Hứa Lê bằng ánh mắt cũng mang theo sự đánh giá.
"Em gái em bây giờ ăn gì?”
Hứa Lê hỏi cô bé trước. Cô bé mím môi, nhỏ giọng nói: "Sữa tươi nguyên chất, cháo gạo.”
Cô ấy là dị năng hệ Thủy, cũng vì vậy, mới có thể đổi được đồ ăn cho em gái nhưng theo thời gian trôi qua, vật tư tiêu hao nhiều, vật tư tìm được lại ít đi, một phần nguyên nhân là vì nhiều thứ đã hỏng, một phần nguyên nhân nữa là những nơi tương đối an toàn đều đã bị lục soát, những nơi còn lại thì quá nguy hiểm.