Chương 23: Cũng không tệ
Trang Ung cũng không biết tại sao mình lại bị tên đó thuyết phục, chỉ bởi vì một câu mua trà ngon cho tiên sinh?
Ngẫm lại năm đó cuộc sống của Thẩm Tiểu Tùng như thế nào, bây giờ vì hai đứa trẻ này mà cuộc sống túng thiếu hẳn, thậm chí còn phải đi đưa rau cho nhà bếp... Mặc dù bề ngoài là vì Trà Nhi muốn gặp Thẩm Lãnh, nhưng ẩn giấu bên trong còn chẳng phải là vì họ thực sự không có nhiều tiền hay sao.
Trang Ung khoát tay: "Ngươi tiếp tục đi khảo hạch đi, chuyện này để lát nữa hãy nói."
Bàn tay đang nắm chặt của Thẩm Lãnh cuối cùng cũng buông lỏng một chút, khom người hành lễ: "Tạ tướng quân."
Trang Ung thầm nói trong mắt ngươi, ta còn là một tướng quân ư?
Ông lắc đầu không nói, Thẩm Lãnh cũng không nói gì nhiều, trực tiếp rời khỏi đài quan sát.
Trang Ung trở lại ngay trong đêm hôm qua, từ bến thuyền An Dương đến đại doanh thủy sư cả đi và về hơn 100 dặm, ông chỉ lo lắng Mộc Tiêu Phong sẽ nhân lúc ông vắng mặt mà làm ra chuyện gì bỉ ổi. Trong nhà Đỗ Uy Danh điều kiện bình thường, tất nhiên không thể có vàng thoi, những người có con mắt tinh tường bên phía đội đốc sát sau khi nhìn thấy đã lập tức báo cho Dương Thất Bảo, Dương Thất Bảo lập tức báo lên cho ông biết, ông liền biết rốt cuộc vẫn là sắp có chuyện xảy ra.
Nhưng mà chuyện này, thật sự không dễ xử trí. Mộc Tiêu Phong là con trai độc nhất của Mộc Chiêu Đồng, hiện nay bệ hạ đang là lúc cần Mộc Chiêu Đồng bày tỏ thái độ, vị trí này của mình lại đặc thù như vậy, tương lai động hướng của thủy sư cực có khả năng vì mâu thuẫn giữa Thẩm Lãnh và Mộc Tiêu Phong mà xuất hiện biến cố.
Nếu Mộc Chiêu Đồng kiên quyết phản đối thủy sư xuôi nam, những quan văn trong triều đình lấy lão ta làm đầu sẽ không tiếc sức lực mà ngăn cản, cho dù bệ hạ là bệ hạ, cũng không thể làm gì được đối với thái độ của tất cả các quan văn.
Sở dĩ Trang Ung nhất định phải cực cẩn thận xử lý chuyện này, cho dù ông vô cùng không muốn, nhưng trong lòng cũng sẽ không kiềm được mà xảy ra một suy nghĩ, vì thủy sư, vì bệ hạ, nếu như... nếu như thật sự chỉ có thể khiến Thẩm Lãnh chịu chút ấm ức, vậy thì chịu thôi.
Đỗ Uy Danh ở bên kia bị quan giám khảo bám riết một lúc lâu, cuối cùng không thể không bị kéo đi cân thể trọng mới có thể thoát thân, sau đó tính toán thành tích của Thẩm Lãnh, không hề nghi ngờ gì khi thành tích của Thẩm Lãnh ở hạng mục khóa đá này là không ai bì kịp.
Lúc Đỗ Uy Danh tìm được Thẩm Lãnh, tên kia đang chuẩn bị tham gia khảo hạch leo thang dây nhanh 5 mét. Đây là hạng mục mà mỗi một binh sĩ đều nhất định phải huấn luyện, đồ dài đương nhiên sẽ nhiều hơn thang dây thật sự treo trên chiến thuyền nhiều, treo ở một bước tường cao được cố tình xây dựng ra.
Đỗ Uy Danh nhìn thấy Thẩm Lãnh liền lao lên, Thẩm Lãnh nhìn thấy Đỗ Uy Danh thì lập tức chạy, hai người một đuổi một chạy, kết quả Thẩm Lãnh lại giành vị trí thứ nhất mục thang dây 5 mét, Đỗ Uy Danh thứ hai...
Quan giám khảo nhìn thời gian kích động đến mức suýt rơi nước mắt: "Phá kỷ lục rồi, phá kỷ lục rồi!"
Quan giám khảo bên khóa đá mỉm cười một cái: "Ngươi như vậy tính là cái rắm..."
Chính trong quá trình ngươi đuổi ta chạy này, Thẩm Lãnh đã thuận tiện thông qua hết tất cả các mục của khảo hạch thể năng, đến buổi trưa Thẩm Lãnh vẫn bị Đỗ Uy Danh đòi cược, giơ tay ra đòi gã ta đĩnh vàng.
Thẩm Lãnh vẻ mặt khinh bỉ: "Không cược nổi?"
Đỗ Uy Danh đỏ mặt gân cổ lên nói: "Vậy thì... vậy thì ta bán mạng đổi lại!"
Có lẽ là thật sự sốt ruột rồi, câu này nói ra khỏi miệng là Đỗ Uy Danh liền hối hận, trong lòng thầm nói một câu không hay, bàn tay giơ ra giữa không trung hơi run rẩy.
Điều không ngờ là Thẩm Lãnh đi qua vỗ vỗ vào vai gã ta: "Ngươi dùng mạng để đổi, ta cho ngươi thêm một cái mạng là được rồi."
Đỗ Uy Danh ngẩn ra, không hiểu Thẩm Lãnh có ý gì, mà tên kia đã lao vào nhà ăn đi lấy cơm rồi.
Đồng thời lúc này, ở bên ngoài quân doanh, Trà gia nhìn Thẩm tiên sinh với vẻ mặt xem thường: "Có ngốc không?"
Thẩm tiên sinh lắc đầu thở dài, nhìn một xe rau của mình: "Hắn chỉ nói năm ngày, ai ngờ được còn phải khảo hạch 3 ngày? Cho nên ta cứ cảm thấy những người lãnh binh nói chuyện không đáng tin, chuyện sáu mươi vạn người gọi là đại quân một trăm vạn chính là bọn họ làm, chỉ là Trang Ung gọi tám ngày thành năm ngày quả thực là nhàm chán."
Hai người đã đứng ở bên ngoài quân doanh nửa ngày, Thẩm tiên sinh thực sự ngại đi tìm Trang Ung, dù sao thì chuyện ngốc như vậy cũng sẽ bị cười nhạo, ông cần mặt mũi.
Thế là hai người bàn bạc một chút, bày một sạp bán rau ở chỗ bên ngoài quân doanh không xa, chỉ bán hơn giá nhập vào không đến một thành, người mua cũng không ít. Buổi trưa Trang Ung thay thường phục ra ngoài quân doanh dự định tìm Thẩm tiên sinh bàn bạc một chút về chuyện của Thẩm Lãnh và Mộc Tiêu Phong, nhìn thấy hai người kia đang lúi húi bán rau, trong lòng không khỏi nhói đau, quay người sai người mua hết rau, đi thẳng về quân doanh, cảm thấy hết sức áy náy vì ý nghĩ chỉ có thể khiến Thẩm Lãnh ấm ức của mình lúc nãy.
Đời người mà phân ra sang hèn cũng không đáng sợ lắm, điều đáng sợ là cúi đầu trước cái sang hèn này.
Buổi chiều doanh của Thẩm Lãnh đã chuyển đến địa điểm khảo hạch kỹ năng cơ bản, có thể vì cảm thấy quả thực hơi mất mặt, cho nên Đỗ Uy Danh cũng không lập tức bám theo hắn ngay, cũng có thể Đỗ Uy Danh nghĩ là vàng đã đưa cho ngươi rồi thì cho ngươi vậy, cứ coi như ta đã mua mạng của ngươi.
Trước khi vào trường thi thứ hai, Thẩm Lãnh nhận được tin mình phá kỷ lục toàn bộ các hạng mục khảo hạch thể năng, gần như cũng không có gì đáng vui vẻ, theo Thẩm Lãnh thấy, những kỷ lục trước đó thực sự là thấp quá.
Dương Thất Bảo còn vui hơn cả Thẩm Lãnh, sau khi nhận được tin thì chạy đến tìm Thẩm Lãnh ngay lập tức, dáng vẻ kích động như một đứa trẻ con. Thẩm Lãnh nghĩ buổi tối có cần mình mời gã ăn bữa cơm không? Ở nhà ăn...
Khảo hạch kỹ năng cơ bản quan trọng hơn khảo hạch thể năng, theo lời Thẩm Lãnh nói thì chính là khảo hạch thể năng chỉ có thể chứng minh ngươi có phải là nam nhân đạt tiêu chuẩn hay không, còn so với các kiểu khảo hạch như cung tên, đao thuật thì chứng minh ngươi có phải là một binh sĩ đạt tiêu chuẩn hay không.
Hạng mục đầu tiên là cung tên, thành tích tiêu chuẩn là 40 mét, 10 tên trúng 6. Đối với binh sĩ mỗi ngày đều duy trì khối lượng huấn luyện lớn mà nói đây căn bản chẳng tính là gì, nhưng đối với tân binh mà nói thì hơi khó khăn. Dù sao trước khi gia nhập doanh tân binh, bọn họ căn bản là không tiếp xúc được với thứ như cung tên này, ở Đại Ninh, cung tên thuộc về vũ khí được quản chế nghiêm khắc.
Thẩm Lãnh vào trường thi theo thứ tự, có ba loại cung để lựa chọn bày trước mặt, một thạch rưỡi, hai thạch, hai thạch rưỡi... cung cứng ba thạch trở lên không phải là thứ mà ai cũng có thể tùy tiện kéo được.
Đỗ Uy Danh lại đến tìm Thẩm Lãnh lần nữa: "Còn cược hay không cược?"
Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi còn đủ tiền không?"
Đỗ Uy Danh hừ một tiếng: "Không thể không cược tiền sao?"
Thẩm Lãnh: "Vậy là không tôn trọng cá cược."
Đỗ Uy Danh không thể nói được gì, cũng chẳng có cách nào, quả thực gã ta không còn bao nhiêu tiền nữa, quân bổng của doanh tân binh không nhiều, mặc dù trong quân doanh không tiêu gì đến tiền, nhưng trong mấy ngày nghỉ phép ai mà không hẹn hai ba người bằng hữu tốt ra ngoài uống chén rượu chứ?
Đỗ Uy Danh cũng xem như đã hiểu con người Thẩm Lãnh rồi, hắn hoàn toàn không có hứng thú với thứ hư vô, cho nên kiểu đặt cược như một năm quân bổng sắp tới, hắn hoàn toàn không để tâm, ngẫm lại thì thì thực sự cũng không có gì đáng để cược nữa, gã ta nghiến răng nói một câu cược một cánh tay thì thế nào?
Thẩm Lãnh nheo mắt nhìn Đỗ Uy Danh: "Trước khi đưa ra quyết định, trước tiên đừng nghĩ xem có lỗi với bản thân hay không, mà nghĩ xem có lỗi với cha mẹ hay không."
Đỗ Uy Danh sắc mặt hơi biến đổi, nghĩ đến chuyện mình đã nhận lời Mộc Tiêu Phong, nếu lỡ mà không thành công, mình sẽ có kết cục gì, cha mẹ sẽ có kết cục gì?
Nhưng bị Thẩm Lãnh khinh thường như vậy thì gã ta làm sao có thể nhịn được: "Vậy như thế này, sau này nếu có cơ hội lên chiến trường giết địch, ta đỡ một đao thay ngươi!"
Thẩm Lãnh trầm mặc một chút: "Được."
Đỗ Uy Danh thầm nói ngươi không có cơ hội đó đâu, sau khi giết ngươi rồi ta sẽ đến Ất Tử doanh, mười năm sau ta sẽ là tướng quân danh xứng với thực, còn thi thể của ngươi đã mục ruỗng chỉ còn lại xương cốt thôi.
Đỗ Uy Danh không nhịn được mà hỏi một câu: "Trước khi ngươi đồng ý, không nghĩ xem mình có lỗi với cha mẹ hay không à? Nếu đỡ một đao thay ta, sợ là cũng tất chết không nghi ngờ."
Thẩm Lãnh nhún nhún vai: "Ta không có cha mẹ."
Đỗ Uy Danh sắc mặt khẽ biến, mấp máy miệng không biết là nói những gì.
Thẩm Lãnh cười cười: "Nhưng ta có người còn thân cận hơn cả cha mẹ, cho nên ta sẽ không thua."
Đỗ Uy Danh hừ một tiếng, chỉ chỉ phía trước: "Ngươi đi là được rồi."
Lần này Thẩm Lãnh không nói "ngươi trước", hắn đi đến chỗ khảo hạch đứng vững, chọn một cái cung hai thạch kéo thử, mặc dù hơi nhẹ nhưng cự ly 40 mét mà thôi, vậy là đủ rồi.
Đỗ Uy Danh ở phía sau hắn khinh thường nói: "Trước đó thi khóa đá là vì ngươi không biết xấu hổ mà ra tay sau ta, cho nên bị ngươi chiếm lợi, lần này ta xem ngươi còn làm sao thắng được ta. Ta ở phía sau, bất kể ngươi bắn được thành tích gì, ta đều sẽ mạnh hơn ngươi một chút."
Thẩm Lãnh: "Ồ."
Hắn không vội bắn tên, mà là kiểm tra kỹ lưỡng cái cung trong tay một chút, nghiêm túc chỉnh dây cung, tay trái cầm cung, tay phải đưa xuống cầm lên bốn mũi tên lông vũ đồng thời lắp lên dây cung, trông có vẻ như là muốn bốn mũi tên cùng lúc... Đây là phương thức cực kỳ kỹ thuật, Đỗ Uy Danh nhìn thấy vậy ngược lại còn cười.
Bốn mũi tên bắn ra cùng lúc, không thể nào cả bốn mũi tên đều trúng hồng tâm.
Kỹ pháp này nhìn có vẻ đẹp đẽ nhưng trong thực chiến lại có tác dụng không lớn lắm.
Gã ta mới nghĩ đến đây, Thẩm Lãnh đã ra tay rồi. Nằm ngoài dự liệu của Đỗ Uy Danh là Thẩm Lãnh lại không bắn bốn mũi tên cùng lúc, năm ngón tay bàn tay phải kẹp bốn mũi tên, sau khi mũi tên đầu tiên bắn đi là cung liền hơi điều chỉnh góc độ, mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba, mũi tên thứ tư cũng như vậy... Đỗ Uy Danh tưởng rằng Thẩm Lãnh muốn huyền kỹ, đâu biết được Thẩm Lãnh chỉ là lười phải lấy từng mũi tên một mà thôi.
Bốn tên bắn liên tiếp, bốn lần kéo căng dây cung, tốc độ nhanh đến mức khiến quan giám khảo há hốc miệng, mắt trợn tròn.
Bốn mũi tên liên tiếp trúng hồng tâm, mũi tên thứ nhất đã xuyên qua một lỗ ở chính giữa bia, mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba, mũi tên thứ tư bay xuyên qua lỗ hổng một cách chính xác.
Thế nhưng Thẩm Lãnh lại không có bất cứ vẻ gì là vui, đối với hắn mà nói trình độ như vậy thật lòng không coi là khó lắm. Ở trong đạo quán, lúc tiên sinh xách gậy gỗ giám sát hắn bắn tên, cái bia treo ở phía đối diện là vòng tròn lắc lư theo gió, không lớn hơn mũi tên bao nhiêu, một mũi tên không thể xuyên qua vòng tròn, lưng sẽ bị Thẩm tiên sinh đập một gậy.
Mỗi lần vào lúc này, Trà gia đều giả vờ đi ngủ trưa không xem.
Bốn mũi tên bắn trúng, quan giám khảo thét toáng lên, hoàn toàn quên thân phận của mình. Tiếng thét này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả Trang Ung đặc biệt đến nơi khảo hạch này.
Bốn mũi tên gần như là mũi tên trước đuổi theo mũi tên sau tạo thành một đường thẳng bay qua, lưu lại trong không trung một đường cong đẹp mắt.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Trang Ung không tự chủ được hơi động đậy ngón cái, giống như kéo căng dây cung.
Phó tướng Vạn Sơn Địch đứng một bên chắp tay: "Chúc mừng tướng quân, có một lương tài!"
Trang Ung cười mà không nói, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà khen Thẩm Tiểu Tùng hai tiếng.
Sau khi bắn xong bốn mũi tên, Thẩm Lãnh lại nhặt bốn mũi tên lên, liên châu mà ra, xuyên qua hồng tâm không hề kém bốn mũi tên trước đó, sau mũi tên sau thì có vẻ bình thường một chút. 10 mũi tên đều trúng hồng tâm, thời gian bắn cũng chỉ bằng 1 phần 5 thời gian của người khác.
Quan giám khảo đã đứng không vững rồi, lao đến bẩm báo với Trang Ung ở bên phía đài quan sát. Trang Ung đã nhìn thấy rõ ràng, cố ra vẻ trấn định khoát khoát tay ra hiệu mình đã biết rồi, nhưng cơn chấn động trong lòng ông cũng không hề nhẹ hơn quan giám khảo kia chút nào.
Đỗ Uy Danh mặt đã cắt không còn giọt máu, đứng ở đó giống như một pho tượng.
Thẩm Lãnh quay lại, lúc đi ngang qua bên cạnh Đỗ Uy Danh liền rất tùy ý nói một câu: "Sau này lên chiến trường người mà ta có thể đỡ một đao thay hắn thật sự không nhiều đâu, bây giờ ta xác định chỉ có một người, chút khoảng cách ngươi vẫn còn kém hơn, đại khái là xa như từ quận An Dương đến thành Trường An."
Trước kia trong cái nhà kho bỏ hoang ở trấn Ngư Lân đó, từng có một kẻ nói mình chạy trước để gã ta chống đỡ một trận.
Điều bất ngờ là Thẩm Lãnh lại bị Trang Ung gọi qua, trên đài quan sát, trước đám người phó tướng thủ hạ, Trang Ung cố ý dùng ngữ khí rất bình tĩnh để hỏi Thẩm Lãnh: "Không làm được ngũ tiễn liên châu?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Làm được."
"Tại sao không làm?"
"Không có tiền cược, tùy tiện ứng phó một chút là được rồi, huống hồ cầm năm mũi tên hơi phiền phức, cũng hà tất phải phiền phức làm gì?"
Thẩm Lãnh trả lời rất nghiêm túc, sau đó liền phát hiện thấy sắc mặt của các đại nhân vật này, bao gồm cả Trang Ung đều không ổn. Thẩm Lãnh thầm nói tố chất tâm lý của mấy người các ngươi thật là kém xa tiên sinh, nếu như tiên sinh nhìn thấy, đại khái sẽ chỉ nói ba từ... cũng không tệ.