Chương 25: Vẫn làm!
Khi Thẩm Lãnh trở lại doanh trướng thì sắc trời đã dần tối, đối với chuyện phá vỡ kỷ lục của tất cả mười mấy môn thi của hai hạng mục lớn ngày hôm nay, Thẩm Lãnh chẳng hưng phấn một tí xíu nào cả. Theo hắn thấy đó cũng không phải là mình mạnh cỡ nào, mà là... kỷ lục quá yếu.
Thứ khiến hắn hưng phấn là hắc tuyến đao trong tay, đương nhiên cái vỏ dao vẫn luôn ở trong ngực là bảo bối của hắn, mà hắc tuyến đao này là món vũ khí thực sự đầu tiên về mặt ý nghĩa của hắn, có lẽ sau này sẽ bầu bạn với mình rất lâu trên chiến trường.
Dương Thất Bảo chạy đến chúc mừng hắn, dáng vẻ hưng phấn giống như bản thân gã phá hết tất cả mọi kỷ lục vậy. Thẩm Lãnh thật sự rất muốn mời Dương Thất Bảo ra ngoài uống rượu, khổ nỗi quân kỷ nghiêm ngặt, không có nguyên nhân đặc biệt thì không ai có thể tùy tiện rời khỏi quân doanh.
Bởi vì hôm nay khảo hạch, biểu hiện của Thẩm Lãnh quá tuyệt, tất cả mọi người đều đang bàn tán, lúc Thẩm Lãnh và Dương Thất Bảo sóng vai ra khỏi doanh tân binh, đi dạo ra hướng bờ sông, rất nhiều người đều nhìn Thẩm Lãnh với ánh mắt khác thường.
Còn về một chuyện khác thì hoàn toàn phớt lờ... Buổi sáng hôm nay lại có một nhóm tân binh nhập doanh, trước đây đều sẽ thu hút chú ý của một số người, hôm nay những tân binh này nhập doanh thì ngay cả một người quan tâm cũng không có.
"Huynh đệ."
Dương Thất Bảo mấy lần có như muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhắc nhở Thẩm Lãnh vài câu: "Ta nghe nói tướng quân vốn dự định cho đệ đến đội đốc quân, đệ không đồng ý... Ta biết chí hướng của đệ là gì, trước đây ta cũng từng có, nhưng rất nhiều lúc, những người xuất thân như chúng ta đều sẽ gặp phải đủ các kiểu khó khăn."
Thẩm Lãnh biết chuyện Dương Thất Bảo nói là gì, hắn đã nghe chuyện của Dương Thất Bảo. Trước đây khi Dương Thất Bảo là thủ hạ của Mộc Tiêu Phong, chiến đấu dũng cảm không sợ chết, nhưng mấy lần quân công đều bị Mộc Tiêu Phong trực tiếp bá chiếm, đoán chừng rất nhanh là ý chỉ tấn thăng Mộc Tiêu Phong sẽ đến đại doanh thủy sư.
"Ta biết mà Bảo ca." Thẩm Lãnh cười vỗ vỗ vai Dương Thất Bảo: "Nhưng tiên sinh dạy dỗ ta nói, người trời sinh có phân chia sang hèn, nhưng không thể cúi đầu trước cái sang hèn này. Ta đang nghĩ nếu tên đó gặp phải đãi ngộ bất công, hắn nhất định sẽ không thụt lùi."
Lúc nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Lãnh đột nhiên hơi căng thẳng, tên đó đã sắp tòng quân ở thành Trường An rồi, với tính cách của gã thì chỉ sợ là sẽ có chuyện.
"Ai?" Dương Thất Bảo hỏi một câu.
Thẩm Lãnh hốt hoảng trả lời: "Một tên rất cố chấp, tên Mạnh Trường An."
Đúng vào lúc này, đột nhiên có người ở chỗ xa thử gọi một tiếng: "Lãnh Tử?"
Không có nhiều người có thể gọi ra hai từ này, cho nên Thẩm Lãnh lập tức quay đầu lại, thế là nhìn thấy tên mập đã không có là tiểu bàn tử nữa... Trần Nhiễm.
Trần Nhiễm mặc một bộ quân phục tân binh nghe thấy ba từ "Mạnh Trường An" mới nhìn sang phía bên này, nhìn thấy bóng lưng của cái tên thân hình cao ráo kia trông hơi giống Thẩm Lãnh, lập tức gọi một tiếng. Thẩm Lãnh vừa quay đầu lại, gã ta liền nhận ra ngay, không kiềm được mà hoan hô một tiếng: "Thật sự là ngươi à!"
Thẩm Lãnh cũng không ngờ, hắn và Trần Nhiễm sẽ trùng phùng trong đại doanh thủy sư này.
"Trần Nhiễm, ha ha ha ha!"
Thẩm Lãnh lao qua ôm chầm một cái, làm cho Trần Nhiễm có chút ngại ngùng.
"Ngươi cũng vào thủy sư rồi à."
Thẩm Lãnh lùi lại hai bước, đánh giá Trần Nhiễm từ trên xuống dưới, tên này đã cao hơn không ít so với lúc chia tay, mặc dù nhìn vẫn hơi mập nhưng cũng không nặng nề, vậy nhưng khuôn mặt đó vẫn trắng trắng mềm mềm khiến người ta nhìn là muốn nhéo.
"Đúng vậy, cha ta nói nam nhi tốt phải tòng quân, ta chỉ muốn thử một chút, kết quả là đã qua sơ tuyển."
Trần Nhiễm hiển nhiên là cũng rất hưng phấn, trong ánh mắt nhìn Thẩm Lãnh đều tràn ngập vẻ vui sướng: "Ta mới vào quân doanh đã nghe nói chuyện của ngươi, nói ngươi đã phá vỡ hết kỷ lục của mọi mục khảo hạch tân binh, lúc đó ta còn nghĩ liệu Thẩm Lãnh có phải chính là Lãnh Tử mà ta quen hay không, hóa ra thật sự là ngươi."
Thẩm Lãnh hỏi: "Đại bá thế nào, vẫn khỏe chứ."
"Không... không khỏe lắm."
Sắc mặt Trần Nhiễm hơi ảm đạm, vẻ vui sướng trong ánh mắt đã tiêu tán không ít trong nháy mắt: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao ta muốn vào thủy sư, nếu ta may mắn thì có thể trở thành chiến binh, trong nhà sẽ không cần nộp thuế nữa. Hai năm trước lúc xếp hàng cha ta bị trật lưng mãi vẫn có khỏi, ông ấy lại không chịu nghỉ ngơi thật sự, lặp đi lặp lại, năm nay sức khỏe bắt đầu càng lúc càng kém."
Trong lòng Thẩm Lãnh chùng xuống, phụ thân của Trần Nhiễm quanh năm kéo xe xếp hàng, lao động thể lực cường độ lớn như vậy, lưng bị thương còn không chịu nghỉ ngơi, chỉ sợ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
"Để ta nghĩ cách." Thẩm Lãnh an ủi: "Chúng ta đều không phải là trẻ con nữa, sau này trách nhiệm trên vai phụ bối nên để chúng ta gánh vác rồi."
Trần Nhiễm xoa xoa mũi: "Đúng vậy, nên là chúng ta gánh vác rồi."
Ở chỗ xa có một thân binh của Trang tướng quân vừa chạy về phía bên này vừa gọi: "Người ở bên đó là Thẩm Lãnh phải không? Tướng quân tìm người qua nói chuyện."
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Trần Nhiễm: "Tháng sau nhất định phải thông qua khảo hạch đó, ta ở trong doanh chiến binh đợi ngươi, tướng quân đã hứa cho ta một đội mười người, ta giữ lại một vị trí cho ngươi."
Trần Nhiễm lập tức hưng phấn hẳn lên: "Thật vậy sao? Vậy ngươi nhất định phải đợi ta!"
Thẩm Lãnh đáp lại một tiếng, vội vàng đi đến chỗ thân binh kia.
Trần Nhiễm nhìn bóng lưng của Thẩm Lãnh, vung nắm đấm một cái, thầm nói vận khí của mình thực sự là cực tốt, sau này có thể ở cùng Lãnh Tử thì không cô đơn rồi.
Thân binh kia cũng không dẫn Thẩm Lãnh đến quân trướng hay là thư phòng của Trang Ung, mà là trực tiếp dẫn ra khỏi đại doanh thủy sư, men theo đường lớn đi khoảng chừng mười phút đến bên ngoài một tửu lầu, thân binh chỉ chỉ lên lầu nói: "Tướng quân đợi ngươi ở trên lầu."
Trong lòng Thẩm Lãnh có một dự cảm không tốt lắm, thế là hỏi một câu: "Ngoài tướng quân ra còn có ai nữa?"
Thân binh kia trả lời: "Ngươi tự đi lên nhìn sẽ biết."
Trong một phòng bao ở lầu hai tửu lầu, Mộc Tiêu Phong nhẹ nhàng mờ móa cái khăn lụa băng bó trên mặt, ngồi đó như cười như không, đối với y mà nói, Trang Ung ngồi ở phía đối diện gần như cũng không có áp lực gì.
"Mấy ngày trước ta đã báo quân công lên trên cho ngươi, chắc hẳn đã đến Trường An, nếu như không có sự cố, mười ngày sau ý chỉ ban thưởng ngươi của bệ hạ sẽ đến nơi."
Trang Ung nhấp một ngụm trà, lơ đãng liếc mắt sang bên cạnh. Bên cạnh là một vách tường ngăn, tất nhiên không có gì để xem.
Nhưng hai người đang ngồi trong căn phòng bên cạnh lại tập trung tinh thần lắng nghe, tường ngăn cách của tửu lầu cũng không quá dày, cho nên trên căn là có thể nghe rõ ràng cuộc trao đổi ở gian phòng kế bên.
Thẩm tiên sinh áp tay xuống ra hiệu cho Thẩm Trà Nhan đừng nóng vội, nếu đã giao cho Trang Ung xử lý thì đừng làm hỏng chuyện. Dựa vào tính cách của Thẩm Trà Nhan, nếu Thẩm tiên sinh không áp chế thì nàng sớm đã xông qua tay đánh chân đạp một trận rồi.
Trang Ung liếc nhìn phản ứng của Mộc Tiêu Phong một cái, lãnh đạm không ngoài dự liệu.
"Ngươi là con trai duy nhất của đại học sĩ." Ông nói.
Mộc Tiêu Phong phản cảm nhất chính là câu nói này, lập tức ngước mắt lên: "Vậy thì sao?"
"Vậy nên ta cảm thấy, ngươi phải suy nghĩ đến nhiều chuyện hơn, hiểu biết nhiều hơn, cũng phải ưu tú hơn người cùng tuổi bình thường nhiều. Nếu như ngươi còn có những chuyện không suy nghĩ đến, vậy thì hai chúng ta nói chuyện một chút trước khi Thẩm Lãnh đến."
Trang Ung đứng dậy đích thân rót một chén trà cho Mộc Tiêu Phong: "Có rất nhiều chuyện đều là liên quan đến nhau, ví dụ như mâu thuẫn giữa ngươi và Thẩm Lãnh, nhìn có vẻ đơn giản là không liên quan đến người thứ ba, nhưng thật sự là như vậy sao?"
"Bởi vì ngươi là con trai độc nhất của đại học sĩ, cho nên lần trước ngươi vi phạm quân quy, ta tự nhận hết trách nhiệm về mình, nhưng nếu không có gì sai sót, bệ hạ cũng sẽ không trách phạt gì ngươi, có lẽ sẽ còn ban thưởng cho ngươi lớn hơn nữa."
"Hả? Tướng quân cũng rất hiểu bệ hạ nhỉ." Mộc Tiêu Phong cười lạnh nói một câu.
"Đại học sĩ, thật sự rất lớn mà." Trang Ung đột nhiên cảm khái một câu, sau đó ngữ khí bỗng chuyển đổi: "Ta không như vậy, ta chỉ là một nô tài trong phủ trước đây của bệ hạ mà thôi."
Mộc Tiêu Phong lập tức hơi thay đổi sắc mặt, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Trang Ung.
Đại học sĩ quả thực rất lớn đó, nhưng mà lớn thì lớn, quan hệ với bệ hạ lại không thân cận bằng gia thần, Trang Ung chính là gia thần của bệ hạ.
"Tướng quân nói là..."
Mộc Tiêu Phong đã hiểu được điều này, thái độ lập tức có chuyển biến, chỉ là phần lớn thời gian y lười suy nghĩ, nhưng khởi điểm của y cao hơn người khác nhiều như vậy, từ khi y còn nhỏ là Mộc Chiêu Đồng đã gần như dạy dỗ cẩn thận những thuật quyền mưu, làm sao y lại thật sự ngốc được chứ?
Trang Ung thấy thái độ của Mộc Tiêu Phong chuyển biến, tâm trạng tốt hơn một chút: "Bởi vì ta cảm thấy ngươi thân cận, cho nên mới nói thêm mấy câu... Tại sao đại học sĩ lại đưa ngươi đến thủy sư chứ không phải Ất Tử doanh? Ta nghe nói, quan hệ giữa tướng quân Bạch Thượng Niên của Ất Tử doanh và đại học sĩ tốt hơn, ngươi từng nghĩ đến vấn đề này chưa?"
Đương nhiên Mộc Tiêu Phong từng nghĩ đến, bởi vì bệ hạ quan tâm đến thủy sư, bệ hạ quan tâm đến hải cương!
Chính bởi vì phụ thân hiểu rõ điểm này, cho nên mới đưa y vào thủy sư.
Trang Ung cười nói: "Đại học sĩ đứng cao nhìn xa, suy nghĩ cũng sâu xa hơn ta nhiều, ta đoán... chắc chắn là đại học sĩ cũng không ngờ được chuyện thủy sư xuôi nam bị gác lại, bởi vì như vậy thì bệ hạ sẽ vô cùng không vui. Đưa ngươi vào thủy sư, thật ra trong lòng đại họ sĩ sớm đã có lựa chọn rồi, không phải sao?"
Mộc Tiêu Phong phát hiện bản thân mình thực sự là quá ngu ngốc, tại sao mình lại không động não nhiều một chút đến những chuyện rõ ràng này? Bắt đầu từ ngày đầu tiên phụ thân đưa mình vào thủy sư, ông ấy đã không dự định ngăn cản thủy sư xuôi nam nữa rồi.
"Đương nhiên bệ hạ cũng biết thái độ của đại học sĩ, cho nên sẽ không thiếu được phần thưởng cho ngươi, sau này ta còn phải ngươi nhiều hơn nữa."
Trang Ung cười nhìn có vẻ thật sự rất hiền hòa, nhưng Mộc Tiêu Phong lại lúng túng.
"Tướng quân nói gì vậy, trong lòng ta từ trước đến nay đều vô cùng cảm kích tướng quân."
"Giữa chúng ta không nói những lời xa lạ này, dứt khoát nói thẳng thắn một chút... Thẩm Lãnh là con cháu của cố nhân ta, ngươi biết điều này, nhưng vì thủy sư, vì bệ hạ, ta biết phải chọn lựa ra sao. Vậy nhưng người bị ảnh hưởng thì tuyệt đối không chỉ có một mình Thẩm Lãnh, quan trọng hơn là tiền đồ của ngươi đó. Ta không có chí lớn, bệ hạ phẫn nộ, lột bỏ lớp áo tướng quân trên người ta đây, ta chỉ có thể quay về tiếp tục làm một gia thần thôi... Còn ngươi thì khác, ngươi không thể có vết nhơ được, tiền đồ như gấm."
Trang Ung có phương thức uyển chuyển hơn để nói ra những lời này, nhưng ông không vòng vo như vậy, ông nhìn ra được thái độ của Mộc Tiêu Phong đã lay động rồi.
"Thuộc hạ đa tạ tướng quân nhắc nhở, ta biết làm thế nào rồi." Mộc Tiêu Phong đứng dậy: "Nếu không có chuyện gì khác, thuộc hạ xin cáo lui trước, hôm nay vẫn chưa thay thuốc."
"Đi đi, đi đi." Trang Ung cười đứng dậy: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Ông liên lục nói đến mấy chữ "gia thần của bệ hạ" đến hai lần, Mộc Tiêu Phong không thể nào không hiểu phân lượng trong đó.
Sau khi Mộc Tiêu Phong rời đi không lâu, Thẩm Lãnh bước vào phòng bao này, đứng nghiêm hành lễ, sau đó tiến gần đến phía trước: "Người đâu?"
Trang Ung ho khan mấy tiếng: "Ngươi đúng là nhanh nhạy... ngồi xuống ăn cơm!"
Thẩm Lãnh cười: "Hóa ra chỉ là ăn cơm à, vậy thì thật là tốt quá rồi, xác định chỉ là ăn cơm?"
"Xác định."
"Vậy ta có thể gọi một người đến không? Ta muốn mời Dương Thất Bảo ăn cơm, nhưng mà tướng quân cũng biết quân bổng của ta ít ỏi không đủ dùng, ta thấy bàn thức ăn này cũng chưa động đến, chi bằng cho ta mượn để mời khách?"
Trang Ung: "..."
Ở một bên khác, Mộc Tiêu Phong về đến gian phòng của mình, vừa vào cửa đã đá bàn: "Mẹ nó, dùng năm chữ gia thần của bệ hạ để áp ta? Áp ta? Áp ta?"
Y đá một cước hô một tiếng, mắt đỏ ngầu.
Thân tín Mộc Cửu sợ đến mức mặt trắng bệch: "Thiếu gia, thế này là sao, mau bớt giận chút."
Hắn ta từ nhà theo đến, cho nên trước nay vẫn gọi Mộc Tiêu Phong là thiếu gia.
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ giẫm chết Trang Ung, giẫm cho chết!"
"Vẫn là vì chuyện Thẩm Lãnh?"
"Ừ!"
"Dường như Trang Ung đã vạch mặt rồi? Vậy kế hoạch còn tiến hành hay không?"
"Vẫn làm!" Mộc Tiêu Phong hừ một tiếng: "Đỗ Uy Danh là tên ngu ngốc, khiêu khích Thẩm Lãnh trước, bây giờ ngược lại xem ra còn có lợi cho chúng ta, mâu thuẫn của bọn chúng có liên quan gì đến ta, ngày mai nên sắp xếp thế nào thì vẫn sắp xếp như thế, sau khi Thẩm Lãnh chết, lập tức giết Đỗ Uy Danh, là lập tức!"
Mộc Cửu liếc nhìn cây cung tam thạch đang treo trên tường, gật đầu: "Thiếu gia yên tâm, ta chưa từng thất thủ, mà ở đây cũng không có ai biết ta có bản lĩnh này."