Chương 34: Chắn lại là được rồi
Cổ ngữ nói quyền phạ thiếu tráng, sức lực đâu có giống nhau.
Quá khứ không ai biết đao thủ của Lưu Lãng Đao lại chính là lão già canh cửa mũi đỏ của thư viện Nhạn Tháp, sau này sợ rằng cũng chẳng có mấy người biết được.
Thẩm Lãnh biết rõ những người này đều là người xấu, người ác, vì tiền mà có thể làm bất cứ việc gì, cho nên lúc Thẩm Lãnh hạ thủ cũng không lưu tình chút nào, nhưng khoảnh khắc lão già đó ngã xuống dưới đao của hắn, dường như thứ hắn nhìn thấy không chỉ là sinh mạng của một người biến mất, còn có một sự bất cam đối với số phận an bài.
Thủy phỉ trên sông Giang Nam luôn nói nếu như không lo cơm áo thì ai muốn đi làm giặc?
Đây chính là câu nói rắm chó, muốn nhạt nhẽo bao nhiêu có nhạt nhẽo bấy nhiêu.
Cho nên lúc Thẩm Lãnh nhìn lão già kia ngã xuống, trong ánh mắt có sự bất cam, cũng không có vẻ đau lòng gì.
Người xấu mà đóng một con dấu không cam số phận an bài lên việc xấu do mình làm thì không phải là người xấu?
Lưu Lãng Đao còn lại không nhiều, ít nhất 40-50 người, bọn chúng thấy đao thủ ngã xuống, đao trong tay càng nắm chặt hơn.
Thẩm Lãnh tưởng rằng bọn chúng sẽ liều mạng nhưng lại không có, mấy chục tên đao khách quỳ xuống, những kẻ vì tiền mà việc gì cũng chịu làm này gần như đồng thời kề đao thép trong tay lên cổ, sau đó có gần một số người cắt cổ, hơn một nửa số người khác thì run rẩy, không biết là ai đã hết lên một tiếng "a" rồi đứng lên bỏ chạy, những người còn lại cũng chạy theo.
Thẩm Lãnh thấy vậy nhưng không ngăn cản, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
"Đao thủ không còn, Lưu Lãng Đao vong."
Một người ngã trong vũng máu gian nan nhấc tay lên dường như muốn kéo đồng bọn bỏ chạy quay lại, miệng lẩm bẩm mấy từ: "Lúc đầu chúng ta đã cùng nhau thề..."
Nếu như không tuân thủ lời thề thì đương nhiên cũng sẽ không bị trời giáng sấm sét, những người không việc ác gì không làm này cũng có phần tịnh thổ mình giữ trong lòng, có người giữ được và có người đã từ bỏ, mảnh tịnh thổ này gọi là nghĩa khí.
Thẩm Lãnh nhìn những xác chết nằm dưới đất kia có chút ngây ngẩn. Tiên sinh nói thật sự rất đúng, nhân tâm quả nhiên là thứ phức tạp nhất trên thế giới này.
Nhưng hắn biết sự tình đến bước này vẫn chưa xong, hắn phải làm chút việc để sau khi mình rời đi, người khác còn muốn động đến Mạnh Trường An cũng sẽ run sợ trong lòng, thế là hắn tìm được một chổi lau nhà trong nhà kho, nhúng máu dưới đất, viết mấy chữ lên sàn nhà kho.
Muốn giết Mạnh Trường An, giết Thẩm Lãnh trước.
Trà gia từ cửa sổ đi vào, đứng bên cạnh hắn nhìn nhìn mấy chữ kia, hơi nhíu mày: "Không cát lợi."
Thẩm Lãnh "ồ" một tiếng, xóa mấy chữ phía sau đi.
Muốn giết Mạnh Trường An, tất chết trước Mạnh Trường An.
Trà gia nhìn ra tâm tình phức tạp của Thẩm Lãnh, thật ra nàng làm sao lại không giống chứ. Lúc những đao khách kia tự sát không mảy may do dự, chuyện xảy ra là điều tự nhiên, đây chính là điểm khác giữa đoàn thể và cá thể. Nếu ở đây chỉ có một đao khách của Lưu Lãng Đao thì chưa chắc sẽ tự sát, khi có một người làm như vậy, những người khác làm theo sẽ trở nên dễ dàng, khi có một người đứng dậy bỏ chạy, những người khác chạy theo cũng trở nên dễ dàng.
"Đi thôi."
Thẩm Lãnh giơ tay ra, Trà gia đặt tay vào lòng bàn tay hắn, Thẩm Lãnh phát hiện tay của Trà gia rất lạnh.
Hôm nay, Trà gia đã phá sát giới.
Đăng Đệ Lâu.
Đến lúc này các vị khách khác trong Đăng Đệ Lâu đều đã đi rồi, trong sảnh lớn vắng tanh, mấy tên giúp việc đứng ở một bên ngáp dài nhưng không dám bỏ đi, bởi vì lão bản uống trà ở ngay trên lầu hai. Mỗi ngày lão bản đều sẽ ngồi trên lầu hai nửa canh giờ, sau đó về nhà đúng giờ, tất cả mọi người đều biết lão bản rất tôn kính phu nhân, cũng có người nói đó là sợ vợ.
Hôm nay ngoại lệ, lão bản đang đợi người.
Mạnh Trường An thay bộ y phục khác đã trở lại, nhìn sắc mặt đã tốt hơn một chút, tư thế bước đi hiển nhiên có chút không ổn lắm, dù sao thì một đao kia của rất hung ác. Lang trung trong thư viện đã bôi thuốc, khâu vết thương và cũng băng bó rất tốt cho gã, nhưng cơn đau thì không dứt được.
Gã cười cười vẻ xin lỗi, sau đó bắt đầu gọi món.
Có người chạy bịch bịch bịch xuyên qua đại sảnh lên lầu hai, Mạnh Trường An quay đầu lại liếc nhìn, xác định người chạy lên công phu rất không tệ, cho dù cố ý đè nặng bước chân thì cũng không giấu được con mắt của Mạnh Trường An.
Lầu hai, nam nhân trung niên mặc bộ trường sam trắng ngà ngẩng đầu lên nhìn người trẻ tuổi vừa mới bước vào, khẽ lắc đầu: "Lúc nào mới có thể trầm ổn một chút?"
Người đi lên hơn hai mươi tuổi, là một gã rất có tinh thần.
"Gia, thành rồi."
Hắn ta nói ra ba từ, khóe miệng đã không khép lại nổi.
"Không đáng để ngươi vui đến thế."
Nam nhân trung niên đặt chén trà xuống: "Không phải chúng ta không thể động đến người của Lưu Lãng Đao, mà là chúng ta không thể tùy tiện động đến. Lưu Lãng Đao không có giới hạn thấp nhất không có quy củ, chúng ta có. Nếu đông chủ hỏi đến thì ta không tiện giải thích, dù sao cũng có hai chữ khẩu áp trên người chúng ta."
Có một chữ, có hai khẩu.
Người trẻ tuổi ừm một tiếng: "May mà có người đã mở đầu."
Nam nhân trung niên nói: "Trước tiên về đi, đêm hôm nay chắc chắn sẽ không an ổn, ta ngồi ở đây thêm một lúc, mấy tên đó sẽ an ổn thêm một lúc, dù sao cũng coi như đã giúp chúng ta một việc."
Người trẻ tuổi cảm thán: "Ba người bọn họ vận may thật tốt."
Nam nhân trung niên lắc đầu không nói.
Thẩm Lãnh và Trà gia rời khỏi bến thuyền chạy về hướng Đăng Đệ Lâu, nhưng cuộc giết chóc trên bến thuyền lại không dừng lại vì sự bỏ đi của bọn họ... Một tên đao khách áp sát chân tường mà đi, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, sau đó đột nhiên hốt hoảng, còn chưa kịp phản ứng lại, trước sau đều có một người mặc áo trắng xuất hiện, phía trước một đao, phía sau một đao.
Bên cầu, ba tên đao khách nhảy vào một chiếc thuyền nhỏ chuẩn bị rời đi, lúc cởi dây thừng thì nghe thấy một tràng tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, trên cầu xuất hiện một hàng người mặc áo trắng, giống như là áo tang, mang theo sát khí âm lãnh. Bọn chúng sợ đến nỗi mặt không còn giọt máu, sau đó thì một loạt mũi tên bắn tới, ba người ngã trên thuyền nhỏ.
Một tên đao khách đã lấy vợ ở địa phương, nhà ở ngay chỗ cách bến thuyền không xa, lúc chạy đến cửa, đang dự tính làm sao giải thích với thê tử để nhanh chóng rời khỏi Trường An, tay vừa đặt lên cửa nhà còn chưa kịp đẩy cửa thì nó đã tự mở ra... Lúc đao khách thất thần, một thanh đao từ trong cửa đâm ra, đâm xuyên qua ngực y.
Lúc Thẩm Lãnh đến ngoài cửa Đăng Đệ Lâu, người trẻ tuổi ở bên trong Đăng Đệ Lâu đó đã quay lại bên chỗ nhà kho bến thuyền, người áo trắng mặc nhiên mang hết tất cả thi thể của đao khách về ném xuống sàn nhà kho. Người trẻ tuổi cảm thấy ngổn ngang bát nháo như vậy nhìn rất xấu, trong lòng khó chịu, thế là sắp xếp từng cỗ, từng cỗ thi thể chỉnh tề ngay ngắn, lúc này nhìn thoải mái hơn nhiều rồi.
"Giết Mạnh Trường An, tất chết trước Mạnh Trường An?"
Người trẻ tuổi đọc mấy chữ Thẩm Lãnh để lại, phát hiện có một dòng đã bị xóa đi, nghĩ chẳng lẽ mấy chữ này mà còn viết sai ư?
Nhưng mà hắn ta rất thích phong cách làm việc của người trẻ tuổi đã để lại chữ, người trẻ tuổi, suy nghĩ đại khái cũng không khác nhau nhiều.
"Bạch gia, đã giết xong rồi."
Một đao khách áo trắng đi đến nói một câu, thái độ cung kính.
Ai cũng biết Lưu Vân Hội ngoài vị tổng đà chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi kia ra, hai người đáng sợ nhất có một người tên Hắc Nhãn, một người tên Bạch Nha. Người trẻ tuổi này lúc cười hàm răng quả thực là rất trắng, rất chỉnh tề, thứ có thể phóng máu có lẽ chỉ là chiếc răng hổ có vẻ hơi đẹp đẽ đó.
"Lấy ghế đến." Bạch Nha căn dặn một tiếng: "Ta đợi ở đây một lúc, các ngươi giải tán đi."
Đại đội người áo trắng giải tán theo thứ tự chỉnh tề, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng bước chân. Lúc đội ngũ rời đi, bước chân giống như có thể đạp lên ngực người khác, một bước một đau.
Không lâu sau trên bến thuyền lại xuất hiện một đám người, kẻ cầm đầu là tam đương gia của Quán Đường Khẩu, từ xa đã ngửi thấy một luồng máu tanh. Cửa nhà kho mở ra, dưới ánh đuốc người trẻ tuổi áo trắng kia ngồi trên ghế giống như đang ngủ, tam đương gia của Quán Đường Khẩu nhìn thấy hắn ta liền khẽ cắn răng, quay người đi ngay.
Trong ám đạo của thành Trường An, không nhiều người có thể khiến người khác nhìn thấy liền trốn đi, vừa hay Bạch Nha Lưu Vân Hội là một trong số đó.
Cho dù tam đương gia của Quán Đường Khẩu có cắn vỡ răng của mình cũng không dám động đến cái răng kia, gã ta đang đi đột nhiên mở miệng chửi một câu: "Đệch - mẹ - nó... Mấy năm nay đám chó điên Lưu Lãng Đao đó nhất định đã tích trữ không ít bạc, người của Lưu Vân Hội một đồng tiền cũng không muốn nôn ra ngoài, bảo người khác làm sao mà chơi?"
Thư viện Nhạn Tháp.
Lão viện trưởng đã rất nhiều năm chưa có xuất đầu lộ diện tiếp khách đêm khuya, mặc dù nói về phân lượng thì vị khách cũng không đáng để lão đích thân tiếp đãi, nhưng dù sao cũng dính líu đến không chỉ là một người, hai người của thư viện.
Người đến là tổng bộ của Trường An phủ, một hán tử mặt vuông tính cách trung trực, đã đến tuổi trung niên, lúc nhỏ chắn hẳn ông ta là một người phong lợi, hiện nay ngồi trước mặt lão viện trưởng có vẻ hơi gò bó bất an.
"Ngươi muốn đưa hắn đi?" Lão viện trưởng hỏi.
Tổng bộ Tiết Thiêm vội vàng gật đầu: "Đeo đầu người đi vào Đăng Đệ Lâu, con mắt của bao nhiêu người nhìn thấy chứ, chuyện này làm sao cũng phải hỏi cho rõ ràng... Ti chức biết đêm khuya quấy rầy viện trưởng đại nhân thực là không nên, nhưng Mạnh Trường An là người của thư viện... cho nên chỉ có thể mạo muội đến nơi, vẫn mong viện trưởng đại nhân chớ trách."
Lão viện trưởng nói với ngữ khí hơi ngạc nhiên: "Thế à, hắn là người của thư viện, dù sao thì thư viện cũng không phải là nơi vô pháp."
Tiết Thiêm thoáng nhẹ nhõm trong lòng: "Đúng thế đúng thế, ti chức đa tạ viện trưởng đại nhân thấu hiểu, ti chức vô cùng cảm kích..."
Lão viện trưởng trầm mặc một lúc rồi nói: "Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu ý của ta... thư viện không phải nơi vô pháp, bất cứ một người nào cũng không thể khiêu kích luật pháp uy nghiêm của Đại Ninh, nhưng người của thư viện chính là người của thư viện, làm đúng thì thư viện thưởng, làm sai thì thư viện phạt, thực sự tội không thể tha thứ, thư viện giết..."
Tiết Thiêm nghe được những lời này lập tức đứng dậy khom người vái một cái: "Là ti chức đã đường đột, ti chức sẽ về ngay."
Lão viện trưởng ồ một tiếng: "Về đi, nếu tri phủ đại nhân hỏi đến, ngươi cứ thuật lại lời của ta một lượt."
Tiết Thiêm cúi người lùi lại phía sau, ra khỏi cửa mới dám quay người đi, thầm nghĩ lão viện trưởng của thư viện quả nhiên giống như trong truyền thuyết, mẹ nó chứ thật không biết đạo lý mà...
May mà mình chức quan thấp, chuyện này để tri phủ đại nhân nghĩ cách giải quyết đi.
Trong Đăng Đệ Lâu, Thẩm Lãnh ngồi xuống có chút ngại ngùng: "Một bàn thức ăn lớn như thế này, nếu không uống chút rượu thì thật là hơi đáng tiếc."
Mạnh Trường An nói: "Tại sao không thể uống rượu?"
Thẩm Lãnh: "Người ta nói là ngươi."
Hắn vui vẻ lấy cả bình rượu trước mặt Mạnh Trường An đến trước mặt mình: "Tiên sinh keo kiệt muốn chết, mỗi lần cho uống rượu chỉ cho một chén, lần này đột nhiên muốn uống thế nào thì uống như thế, cũng có chút không phản ứng được."
Mạnh Trường An giật giật khóe miệng, gã đã bị thương, quả thực không tiện uống rượu.
Nhưng gã là Mạnh Trường An, người ngồi đối diện là Thẩm Lãnh, người khác muốn bảo Mạnh Trường An gã bồi tửu, nếu gã không muốn uống thì chính là không uống, nhưng Thẩm Lãnh đến thì đâu có thể nào không uống rượu?
Qua ba tuần rượu, hai thiếu niên non nớt đều đã đỏ mặt, Thẩm Lãnh cười hỏi sao ngươi không nói một tiếng cảm ơn?
Mạnh Trường An ngửa đầu uống cạn chén rượu, đặt chén xuống kêu bộp một tiếng: "Ngươi là Lãnh Tử ngốc, cha ta nhặt ngươi về chính là để ngươi chắn sát cho ta, tại sao phải nói cảm ơn với ngươi?"
Trà gia sắc mặt lạnh đi.
Mạnh Trường An cúi đầu lẩm bẩm: "Lần sau ta chắn lại cho ngươi là được..."
Trà gia đột nhiên hiểu ra điều gì đó, Lãnh Tử ngốc hỏi gã tại sao không nói cảm ơn, bởi vì đối với Thẩm Lãnh mà nói việc nói một câu cảm ơn là đủ rồi, nhưng đối với Mạnh Trường An mà nói, hai từ cảm ơn không xứng với tình nghĩa này.